Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-9-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2008. Vào thời điểm đó, tôi còn trẻ, tài năng, có tương lai tươi sáng phía trước khi là giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước lớn.

Tất cả mọi thứ đã thay đổi vào năm 2014 khi tôi bị bắt giữ phi pháp và bị mất việc vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị giam giữ hơn chín tháng trước khi bị tuyên án tù treo vào năm 2015. Trong suốt thử thách này, không ai gặp tôi có thể hiểu được lý do tại sao tôi lại từ bỏ vị trí đi kèm với tính an toàn công việc được đảm bảo, thu nhập ổn định và nhiều lợi ích khác chỉ để tin theo Chân – Thiện – Nhẫn.

Sư phụ giảng:

“Người luyện công chúng ta đối với ‘mất và được’ như thế nào? Nó khác với người thường; điều người thường muốn được chính là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái. Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái lại: chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện.” (Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta đối đãi với được-mất như thế nào là vấn đề ngộ tính. Sư phụ cũng đã giảng:

“‘Ngộ’ chân chính của chúng ta, chính là nói về Pháp mà sư phụ giảng trong quá trình chúng ta luyện công, Đạo mà sư phụ trong Đạo gia giảng, trước những ma nạn bản thân gặp phải trong quá trình tu luyện, thì có thể ngộ được rằng bản thân là người tu luyện hay không…” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi được thả ra, người thân và bạn bè đều bị sốc vì tôi vẫn trong trạng thái tinh thần tốt sau khi trải qua nghịch cảnh như vậy. Là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, dẫu có phải chịu đựng chút khổ nạn trong thời đại vĩ đại này thì cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Có lần có một đồng tu đã nói với tôi: “Xem ra Sư phụ rất muốn anh tu thành!” Chúng ta nên phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Khi khổ nạn xảy đến, Sư phụ sẽ “tương kế tựu kế” để giúp chúng ta đề cao.

Loại bỏ chấp trước vào địa vị và tình

Qua thử thách này, tôi đã đề cao tâm tính qua việc buông bỏ chấp trước vào địa vị và tình.

Tại chỗ làm, tôi đã đối xử với tất cả mọi người như nhau, thân thiện và lịch sự. Tôi đã xử lý tất cả các vấn đề nhân sự, chẳng hạn như đề bạt và sa thải, theo các quy định của công ty.

Vì đã không còn xem trọng địa vị, nên tôi không bị lay chuyển khi phải đối mặt với việc mất tất cả các đặc quyền của mình. Mặc dù là giám đốc của một bộ phận nhưng tôi không yêu cầu cấp dưới phải xách cặp cho mình như những giám đốc khác đã làm. Tôi cũng bảo tài xế của mình nói với nhân viên bảo vệ biết rằng họ không cần phải mở cửa xe cho tôi.

Ở Trung Quốc ngày nay, việc giám đốc của một doanh nghiệp đi giải trí hay mua chuộc các đối tác quan chức là chuyện bình thường. Tuy nhiên tôi đã không tham gia bất cứ điều gì tương tự như vậy sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi cũng không bao giờ bị cám dỗ bởi hàng triệu đô la giao dịch hàng năm dưới sự giám sát của tôi.

Bài học sâu sắc nhất mà tôi học được qua khảo nghiệm này là về chấp trước vào tình của mình. Tôi luôn là kiểu người dễ gần, một người thực sự hoà đồng với mọi người và trân trọng tình bạn. Tuy nhiên sau khi được thả ra, tất cả những người mà tôi từng giúp đỡ và những người từng hứa trung thành với tôi không bao giờ liên lạc với tôi. Họ thậm chí còn không buồn gửi lời chúc Tết.

Tôi nhận ra rằng đạo đức của con người hiện nay rất thấp, họ tính toán trong mọi mối quan hệ. Cứu họ quả thực rất khó. Tôi cũng nhận ra rằng cái tình của người thường không phải là thứ đáng tin cậy.

Sau khi nhận ra điều này, tôi không còn thất vọng về người khác nữa. Tôi chỉ cảm thấy thương cho những người sống chết bởi những huyễn ảo của thế giới này. Không coi trọng cái tình của con người ngược lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm, hưng phấn, vui sướng.

Sư phụ giảng:

“Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Đề cao trong việc học Pháp và luyện công

Tôi từng tự học mỗi ngày một bài giảng hay nhẩm Pháp. Sau khi được thả ra, tôi đã đọc hai bài một ngày và bắt đầu học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân vào tháng 5 năm 2016. Tôi có thể dần nhớ được hai tới ba trang một ngày rồi đến khoảng sáu trang một ngày. Hiện tôi đã học thuộc lòng cuốn sách được sáu lần.

Trong thời gian học Pháp tăng cường này, tôi đã liên tục ngộ được nhiều điều mới. Tôi cũng có thể ngồi song bàn được hơn một giờ đồng hồ, điều mà trước đây tôi không dám hình dung. Lần đầu tiên tôi có thể thật sự ngồi đả toạ trong tư thế song bàn là lúc còn ở trong trại tạm giam.

Khi còn bị giam giữ tôi liên tục bị theo dõi và không thể luyện công. Sau đó tôi hình dung việc luyện các bài công pháp trong tư tưởng.

Một lần, ngay lúc tôi nghĩ đến luyện bài công pháp số hai, hai cánh tay của tôi tự đưa lên như thể được đỡ bởi một Pháp Luân. Cảm giác được đỡ bây giờ xảy ra mỗi khi tôi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp. Một lần khác khi tôi luyện bài công pháp thứ tư, tôi cảm thấy có một luồng năng lượng mạnh mẽ chạy khắp toàn thân, cảm giác này tôi chưa có cơ hội được trải nghiệm lại. Trước đây tôi chỉ có thể cảm thấy cơ thể mình ấm áp.

Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình trải qua thời điểm gian khổ và khó khăn nhất. Hai trải nghiệm trên đã khích lệ và giúp tôi có quyết tâm vượt qua khổ nạn của mình.

Sư phụ cũng động viên tôi trong một sự việc khác lúc tôi còn bị giam giữ. Tôi tìm thấy một tờ tạp chí trong phòng giam nơi tôi bị biệt giam. Trong đó có một bài viết có tựa đề “Hết thảy đều là an bài tốt nhất” và nó cứ như là được viết riêng cho tình huống của tôi.

Khi tôi bị kết án bất hợp pháp, trong tuyên bố cuối cùng của mình với thẩm phán, tôi đã nói: “Tôi tin rằng cuối cùng thời gian sẽ chứng minh hết thảy.” Sau khi được thả ra, tôi nhắc đến bài báo trong tờ tạp chí với một người bạn. Ngày hôm sau, anh ấy đã mang đến hai cuốn sách được viết bởi cùng một tác giả. Một cuốn có tên là “Hết thảy đều là an bài tốt nhất” và cuốn kia là “Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.” Thật tuyệt vời! Tôi thực sự tin rằng Sư phụ thời thời khắc khắc đang ở bên cạnh chúng ta.

Loại bỏ chấp trước vào thời gian

Từ những biến hóa quan sát được trong vũ trụ đến tất cả mọi thứ xảy ra trên trái đất, mọi thứ dường như đang nhanh chóng tiến đến thời khắc cuối cùng của Chính Pháp. Đầu năm 2018, tôi bắt đầu đọc một cách có hệ thống tất cả các bài giảng gần đây của Sư phụ và phát hiện rằng Ngài đã nhấn mạnh từ năm 2004 rằng chúng ta phải đi cho tốt đoạn đường cuối cùng.

Sau khi đọc bài viết của một đồng tu về khoảng thời gian kéo dài của Chính Pháp, tôi đột nhiên mơ hồ ý thức được rằng nếu chiểu theo an bài nguyên lai, có lẽ tôi đã không thể ở trong hàng ngũ các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Rất nhiều lần Sư phụ đã nhấn mạnh rằng các học viên cần làm tốt ba việc. Điều này chỉ ra rằng nhiều học viên đã không đạt tiêu chuẩn và vẫn còn quá nhiều chấp trước của người thường. Đó có thể là lý do chính khiến tiến trình Chính Pháp bị trì hoãn.

Tất cả chúng ta phải tự hỏi bản thân điều chúng ta có thể làm là gì. Nó thực sự rất đơn giản: Chúng ta cần buông bỏ chấp trước vào thời gian, ngừng lo lắng về việc liệu mình có thể hoàn thành thệ ước hay không, có thể viên mãn hay không.

Chúng ta phải tín Sư tín Pháp, chính niệm chính hành, tin tưởng rằng hết thảy đều sẽ là an bài tốt nhất. Hãy cùng nhau tinh tấn, không phụ ân cứu độ của Sư tôn. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/29/373560.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/28/173423.html

Đăng ngày 19-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share