Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-11-2018] Vào khoảng nửa đêm ngày 22 tháng 3 năm 2016, khi tôi và các đồng tu khác đang dán các áp phích giảng chân tướng trên đường phố, thì bị cảnh sát địa phương bắt giữ. Sau khi bị giam giữ trong hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng được thả. Mặc dù ba giờ đồng hồ không phải là khoảng thời gian dài, nhưng nó là một quan sinh tử đối với tôi. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2006. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng mình đã được Sư phụ gia trì trong toàn bộ quá trình tu luyện. Tôi đã chứng kiến sự vĩ đại của Đại Pháp đã thay đổi các cảnh sát và bản thân tôi cũng trải nghiệm sức mạnh của lòng từ bi như thế nào.
Vào đêm trước khi chúng tôi lên kế hoạch dán áp phích, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng, trong giấc mơ bốn cậu bé đến kéo tôi đi. Tôi đã cố gắng để thoát khỏi chúng, nhưng không thể. Ngay sau khi tôi vừa vung tay thoát khỏi một người, thì một người khác lại đến và nắm chặt lấy cánh tay của tôi, không để tôi đi. Tôi cảm thấy lo lắng và bất lực đến mức bừng tỉnh. Tôi đã rất ngạc nhiên về giấc mơ, nhưng tôi nghĩ mình đã làm tốt việc tu luyện và phối hợp với hai đồng tu của mình, vì vậy tôi không chú ý nhiều đến giấc mơ. Nghĩ lại, tôi nhận ra Sư phụ đã thông qua giấc mơ để điểm hóa cho tôi về sự cố này.
Trước khi bắt đầu, chúng tôi đã phát chính niệm trong nửa giờ đồng hồ như thường lệ. Chính niệm của tôi thuần tịnh và mạnh mẽ. Chúng tôi khởi hành lúc 11 giờ tối như kế hoạch. Cả ba chúng tôi đều phối hợp tốt với nhau. Anya lái xe hơi và tìm những địa điểm tốt để dừng xe. Belen dán keo lên các áp phích. Tôi là người trẻ nhất và nhanh nhất, vì vậy tôi đã ra khỏi xe để treo các áp phích. Belen phàn nàn rằng cánh tay phải của cô đang bị đau và không thể gập lại được trước khi bắt đầu, nhưng lúc cô bắt đầu dán keo lên áp phích, cơn đau liền biến mất; cánh tay của cô lại có thể gập lại dễ dàng.
Anya dừng xe cách ngã tư khoảng 50 mét và báo hiệu cho chúng tôi rằng bức tường bên cạnh con đường là một chỗ tốt để treo các áp phích. Tôi nhanh chóng ra khỏi xe và bắt đầu. Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng kêu của Belen: “Nhanh lên! Quay lại! Cảnh sát!” Tôi chạy trở lại xe, nhưng một chiếc xe cảnh sát đã chặn đường của chúng tôi trước khi tôi có thể đóng cửa lại. Hai viên cảnh sát hét lên và lục soát xe của chúng tôi. Sau khi tìm thấy một chồng áp phích lớn, họ gọi điện thoại. Bốn cảnh sát đi hai xe ô-tô đến và muốn đưa chúng tôi đi.
Anya bình tĩnh và giải thích cho cảnh sát những gì chúng tôi đang làm. Nhưng họ từ chối lắng nghe và yêu cầu chúng tôi đến đồn cảnh sát cùng họ. Chúng tôi từ chối vào xe cảnh sát vì chúng tôi không phải là tội phạm, nhưng đồng ý theo họ bằng xe của chúng tôi. Hai chiếc xe cảnh sát đã hộ tống xe của chúng tôi về đồn cảnh sát. Belen nhắc chúng tôi phát chính niệm.
Ngay sau khi bước vào đồn cảnh sát, tất cả các cảnh sát bắt đầu bận rộn như thể đối mặt với kẻ thù đáng sợ. Chúng tôi được đưa đến một căn phòng lớn. Họ chụp ảnh và ghi hình chúng tôi, thẩm vấn chúng tôi và ghi lại câu trả lời của chúng tôi. Có rất nhiều cảnh sát ở khắp phòng và hành lang.
Chúng tôi không sợ hãi. Chúng tôi nghĩ rằng vì cả ba chúng tôi đều đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân vào năm 2015, nên chúng tôi công khai nói với họ tên và nơi chúng tôi làm việc. Chúng tôi quyết tâm chứng thực Đại Pháp và cho tất cả các nhân viên cảnh sát biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người như thế nào.
Hẳn là tâm của chúng tôi đã đạt yêu cầu của Đại Pháp. Ngay khi chúng tôi nói ra họ tên và nơi chúng tôi làm việc, thái độ của họ thay đổi ngay lập tức. Tôi có thể biết qua ánh mắt của họ. Do tuyên truyền lừa gạt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), mà các cảnh sát đã xem các học viên Pháp Luân Đại Pháp như là những người ngoài lề của xã hội. Cả ba chúng tôi đều ăn mặc gọn gàng, có học thức và nhẹ nhàng. Trong quá trình họ ghi hình, chúng tôi không có vẻ bị dọa nạt mà nói chuyện cởi mở và trang nghiêm về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp, bao gồm sự phổ biến của môn tu luyện trên khắp thế giới và hơn 200.000 đơn khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản, người đã phát động cuộc bức hại.
Khoảng một giờ sau, họ yêu cầu chúng tôi lên xe cảnh sát và muốn đưa chúng tôi đến một đồn cảnh sát khác. Một lần nữa, chúng tôi nhấn mạnh rằng chúng tôi không làm bất cứ điều gì sai trái và nói rằng chúng tôi phải lái xe riêng của mình. Cuối cùng, họ không ép chúng tôi vào xe cảnh sát.
Chúng tôi được chia ra giam giữ ở ba phòng tại đồn cảnh sát. Tôi đã có chính niệm mạnh mẽ khi ở cùng các đồng tu, nhưng nó lại yếu đi khi tôi ở một mình. Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu xuất hiện trong tâm tôi. Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng mình phải phát chính niệm để phủ nhận bất cứ thứ gì tiêu cực.
Một cảnh sát trẻ thẩm vấn tôi. Anh ấy đã hỏi tôi nhiều câu hỏi, như: tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi nào, tại sao, và tại sao tôi lại phản đối lệnh của chính phủ và quyết tâm tu luyện. Anh ấy đã đưa ra từng câu hỏi cho tôi. Nhưng ngay lập tức tôi không biết phải trả lời chúng như thế nào.
Khi tôi bắt đầu nghĩ về Sư phụ từ bi và sứ mệnh của mình, tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh. Tôi đối xử với cảnh sát như một người khao khát được cứu và là một thành viên trong gia đình mà tôi đã lâu không gặp. Vào lúc đó, tâm từ bi xuất hiện từ tận đáy lòng tôi. Tôi nói với anh một cách nhẹ nhàng chậm rãi về những bối rối mà tôi từng có về cuộc sống, sự sâu sắc của Pháp Luân Đại Pháp, ý nghĩa thực sự của đời người, và những vai trò tích cực mà các học viên Đại Pháp đảm nhận trong xã hội ngày nay. Viên cảnh sát đã hoàn toàn tiếp nhận.
Tôi nói với anh về một học viên là bác sĩ nhi khoa có chuyên môn tuyệt vời và một nhân cách cao quý. Khi các thành viên trong gia đình bệnh nhân đưa tiền cho cô ấy, cô đã giữ chúng tạm thời để gia đình bệnh nhân của cô cảm thấy yên tâm rằng cô sẽ chăm sóc tốt cho bệnh nhân. Đến khi bệnh nhân của cô sắp được xuất viện, cô ấy dùng tiền này để trả cho chi phí y tế của họ.
Viên cảnh sát trẻ vô cùng xúc động. Anh hỏi: “Có một bác sĩ tuyệt vời như vậy sao?” Tôi trả lời: “Có, đúng vậy. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp làm việc trong tất cả các ngành nghề. Họ đang chính lại những thứ bất chính trong nghề nghiệp của mình. Mỗi người trong số họ đều giống như vị bác sĩ này!”
Anh nói: “Đối với nhân sinh tôi cũng có nhiều câu hỏi, rất nhiều vấn đề không giải được, cũng rất buồn rầu. Vì bạn đã kể cho tôi nghe về nó, tôi phải đọc cuốn Chuyển Pháp Luân!” Đúng lúc này, cánh cửa mở ra. Trợ lý của trưởng đồn cảnh sát bước vào và gọi người cảnh sát kia ra ngoài. Tôi nhận ra mình đã vượt qua khảo nghiệm đêm hôm đó!
Một lúc sau, viên cảnh sát trẻ lại quay lại và nói với tôi: “Bây giờ chị có thể về nhà.” Lúc này, chuyện về nhà không có trong đầu tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là cách cứu người. Tôi ra khỏi phòng và thấy rằng hai đồng tu của mình đã đợi sẵn ở bên ngoài. Hẳn là họ đã làm tốt hơn tôi! Chúng tôi đã từ Đại Pháp mà tu xuất ra tâm từ bi để hóa giải khó nạn.
Khi chúng tôi bắt đầu lên xe, tôi quay lại và thấy tất cả các nhân viên cảnh sát trong đồn cảnh sát đang xếp hàng để tiễn chúng tôi đi. Tôi đã khóc. Họ là những người đã bắt giữ và thẩm vấn chúng tôi, nhưng họ cũng gần gũi như người thân của chúng tôi!
Con cảm ơn Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/7/376529.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/14/173245.html
Đăng ngày 08-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.