Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

Quan nghiệp bệnh của chồng tôi

[MINH HUỆ 4-11-2018] Vào một ngày tháng 3 năm 2017, khi chồng tôi đang nằm trên giường thì đột nhiên thấy nghẹt thở, rồi không thể thở được. Ông ấy thành tâm xin Sư phụ: “Sư phụ, mặc dù con không tu luyện tinh tấn nhưng xin hãy giúp con thở.” Lập tức, ông ấy đã có thể lấy lại hơi thở. Sư phụ đã cứu ông ấy trong thời khắc nguy kịch đó. Cả hai chúng tôi đều nghĩ rằng sự việc này xảy ra là do thân thể ông ấy đang được tịnh hóa và rằng nó sẽ nhanh chóng qua đi. Ông ấy đã không hướng nội tìm chấp trước, mà cũng không phát chính niệm để thanh trừ những nhân tố bất hảo.

Sư phụ đã điểm hóa cho tôi và tôi đã nhớ lại câu chuyện về Phật Thích Ca Mâu Ni nói đệ tử đi dọn sạch bồn tắm. Tôi biết chúng tôi cần bất động tâm dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Trong không gian khác, tôi đã nhìn thấy nhiều rết và côn trùng mà tôi đã giẫm lên và đã hại chết bị mắc kẹt vào đế giày của tôi. Tôi không thể hiểu được điều đó có ý nghĩa gì.

Vài ngày sau đó, chồng tôi bị hụt hơi, hai chân không gần như vô lực. Ông ấy không lo lắng gì vì vẫn ăn, ngủ được. Một hôm, tôi thấy hai bàn chân ông ấy sưng lên, sau đó, phát hiện cẳng chân và bụng ông ấy cũng bị sưng. Tôi thấy sự việc đã nghiêm trọng nên bắt đầu phát chính niệm cường đại mỗi ngày.

Khi những sự việc như vậy xảy ra với chồng mình, tôi nghĩ hẳn mình phải có gì đó không đúng nên tôi đã hướng nội. Vì tôi là một điều phối viên cho các học viên ở địa phương nên tôi luôn bận rộn với các hạng mục Đại Pháp. Chồng tôi đã làm tất cả việc nhà, kể cả mua quần áo và đồ dùng thiết yếu của gia đình giúp tôi. Ông ấy nấu ăn ngày ba bữa và lo vấn đề tài chính. Tôi chưa bao giờ phải đi ngân hàng. Ông ấy cũng giúp tôi truy cập website Minh Huệ và giảng chân tướng cho mọi người. Ông ấy quán xuyến cả nhà, bởi vậy cựu thế lực đã lợi dụng việc tôi ỷ lại vào ông ấy. Bằng cách bức hại ông ấy, tôi sẽ không thể tập trung vào làm các hạng mục Đại Pháp.

Ngày hôm sau, tôi đã nói ông ấy học Pháp, còn tôi thì làm hết việc nhà. Tôi đề nghị con trai đặt bữa trưa cho chúng tôi qua mạng. Chúng tôi đã ăn bữa sáng và bữa tối đơn giản. Tôi không nghĩ rằng cựu thế lực có thể làm khó chúng tôi được nữa nhưng lại không nhận ra rằng chúng tôi vẫn chưa giải thể chúng.

Phủ định an bài của cựu thế lực

Một hôm, ở không gian khác, tôi thấy cảnh tượng chồng tôi bị rơi vào không trung khi ông ấy đang chèo thuyền. Ông ấy đáp xuống một mặt phẳng, dừng lại một lúc, rồi lại bay cao hơn và rồi lại cao hơn nữa cho đến khi biến mất. Ông ấy đã để rớt lại một miếng vải màu tím trên mặt đất; tôi cho đó là bộ da người của ông ấy. Tôi cho rằng điều đó có nghĩa là ông ấy không còn trong thế giới này nữa. Thời điểm đó, một tôi khác xuất hiện, đã trở thành góa phụ.

Trở lại với thực tại, toàn thân chồng tôi bị sưng lên và thở rất khó nhọc. Cùng lúc đó, chúng tôi đã phát chính niệm và học Pháp trong ba giờ đồng hồ. Tôi đã làm một số việc Đại Pháp trong ngày và nói với mọi người về sự tốt lành của Đại Pháp bằng điện thoại di động từ 7 giờ tối đến 10 giờ đêm. Sau đó, chúng tôi đã nghe một bài giảng Pháp của Sư phụ một lúc và phát chính niệm trong 45 phút.

Tôi trở về phòng mình sau nửa đêm và nhẩm Pháp. Tôi đã hướng nội để tìm bất cứ chấp trước nào . Đồng thời, tôi trông coi chồng mình sát sao. Tôi sang phòng ông ấy nếu tôi không nghe tiếng của ông ấy. Tôi cảm giác ông ấy có thể qua đời bất cứ lúc nào bởi vì ông ấy không thở được.

Tôi không tự tin là ông ấy có thể vượt qua khảo nghiệm này mặc dù hiện tại, ông ấy học Pháp nghiêm túc hơn. Tôi luôn hối thúc ông ấy hướng nội nhưng không biết liệu ông ấy có làm thật không. Ông ấy mơ nhiều vào ban đêm và trong giấc mơ ông ấy đã được hỏi nhiều câu hỏi. Khi ông ấy chia sẻ câu trả lời với tôi, tôi không nghĩ rằng ông ấy đã trả lời dựa trên Pháp và đã không vượt qua khảo nghiệm. Chỗ sưng của ông ấy tệ đi. Ông ấy không biết phải làm gì nữa, nói: “Làm sao tôi giữ được thanh tỉnh trong mơ đây?”

Đám hắc thủ, lạn quỷ hủ bại đã áp mọi loại suy nghĩ vào tâm trí tôi và đã tạo ra những hình ảnh giả tướng cho tôi. Một ngày nọ, trong khi tôi đang giặt quần áo trên ban công, một giọng nói vang lên với tôi: “Không ai lấy quần áo của bà đâu ngay cả khi bà để đó cả tháng đi nữa. Bà hay về nhà muộn vào ban đêm. Nhà bà lạnh lẽo, không ai buồn đưa cốc nước nóng nào cho bà uống đâu.”

Tôi thấy cảnh tượng chúng tôi đang ở lễ tang của chồng tôi và một lá thư cảm ơn mà con trai tôi và tôi đã viết đăng ở nơi làm việc của chồng tôi.

Sau đó, cảnh tượng mất chồng đáng sợ liên tục hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi bị vây xiết bởi nỗi buồn. Tôi chao đảo giữa hai cảnh tượng: một là đã mất chồng, hai là sắp mất chồng. Tôi như phát điên.

Một hôm, tôi nghe thấy Sư phụ gọi tên tôi. Ngài nói: “Con quá ích kỷ và chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Hãy nhanh lên và giúp chồng con vượt qua khảo nghiệm này.”

Tôi tỉnh dậy và nghĩ: “Tại sao tôi lại để cựu thế lực kiểm soát? Chồng tôi vẫn còn sống. Những gì đang xảy ra là do cựu thế lực an bài từ rất lâu rồi. Trước đây, tôi luôn sợ mất chồng, đặc biệt là khi ông ấy vượt quan. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Thực ra, tôi đang hợp tác với cựu thế lực, khiến việc bức hại trở nên tồi tệ hơn!”

Sư phụ đã giảng:

“Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004” từ Giảng Pháp tại các nơi IV).

Bởi vậy, những cảnh tượng này là không đúng. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng.

Chồng tôi và tôi cùng nhận ra rằng, chúng tôi cần chính lại những thiếu sót của bản thân và cựu thế lực không xứng khảo nghiệm chúng tôi. Chúng tôi có Sư phụ quản. Tôi đã nói với cựu thế lực: “Nếu các ngươi bức hại chồng ta thì cũng bằng như bức hại ta vậy. Chúng ta là một chỉnh thể. Ông ấy đóng góp một nửa vào công việc ta đã làm. Ta sẽ thanh trừ bất cứ kẻ nào bức hại ông ấy.”

Một đêm, khi ông ấy gần như không thể thở được, ông ấy chợt cảm thấy một luông gió mát thổi vào tim, sau đó, ông ấy lại thở được lại. Sư phụ đã cứu ông ấy lần thứ hai.

Chỗ sưng trên thân thể ông ấy không ổn định, lúc đỡ hơn, lúc tệ đi. Chồng tôi cứ tái phát liên tục như vậy.

Tôi có cơn đau đớn dữ dội ở một bên chân mà không rõ lý do. Thị lực của tôi mờ đi. Trong không gian khác tôi đã thấy những đám mây đen tụ lại phía trên nhà chúng tôi. Đám hắc thủ, lạn quỷ hủ bại kéo đến theo nhóm, hết nhóm này đến nhóm khác. Tôi đã phát chính niệm trong thời gian dài và cảm thấy vùng đan điền của mình không có chút năng lượng. Tôi thấy đau ở thắt lưng và không thể giữ thẳng tay. Cựu thế lực dường như muốn hại chúng tôi.

Chồng tôi đã nhất định không đi bệnh viện. Ông ấy nói: “Nếu ông ấy không thể hồi phục nhờ tu Đại Pháp thì bác sỹ chắc chắn cũng không có cách nào chữa trị cho ông ấy cả.”

Chân ông ấy sưng lên đến nỗi không đi nổi giày. Khuôn mặt ông ấy bị biến dạng và phần thân trên phù to ra, còn khó thở nữa. Tôi cảm thấy ông ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Tôi không biết mật khẩu tài khoản ngân hàng hay máy tính của chúng tôi. Tôi không hỏi ông ấy vì tôi không muốn làm ông ấy căng thẳng. Thay vào đó, ông ấy đã đưa cho tôi tài khoản tiền gửi có kỳ hạn của ngân hàng và nói cho tôi mật khẩu. Tôi để đó và nghĩ, lúc này thì điều đó không quan trọng.

Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ tà ác suốt cả đêm. Nhưng những đám mây đen vẫn bao phủ trường không gian của chúng tôi, còn đám hắc thủ, lạn quỷ hủ bại thì cười chúng tôi.

Một đêm, tôi phát chính niệm đến tận 5 giờ sáng. Tôi thỉnh Sư phụ liệu Ngài có thể cử thiên binh đến trợ giúp tôi được không bởi vì tôi không thể tiếp tục đương đầu với lạn quỷ được nữa. Đột nhiên, trường không gian của chúng tôi trở nên sáng rõ. Nhưng ngày hôm sau, lạn quỷ lại quay trở lại. Tôi không ăn, ngủ gì được, mà cũng không cảm thấy đói hay buồn ngủ. Trong khổ nạn này, tôi đã sụt mất 6 cân.

Sư phụ đã giảng:

“… tuy rằng phải chịu áp lực rất lớn, khảo nghiệm đối với tâm tính rất khó chịu, có lúc vượt quan cũng sẽ rất lớn; nhưng rốt cuộc những ma nạn ấy đều sẽ qua hết; đều cần phải kết toán, đều cần phải trả [tiền] hoá đơn. (mọi người cười) Đó chẳng phải là ‘hảo sự’ sao? Vậy nên chư vị gặp việc tốt, việc xấu, miễn là chư vị đã tu Đại Pháp, thì đều là việc tốt; nhất định vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Sư phụ cũng giảng:

“Như vậy chúng ta phàm khi luyện công chưa xung qua quan được, khí không xuống, [thì] chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân ở tâm tính, có phải là vướng ở tầng ấy một thời gian lâu quá không; cần phải thực sự đề cao tâm tính!” (Bài giảng Thứ Sáu, Chuyển Pháp Luân).

Bởi vì Sư phụ giảng đều là hảo sự nên khổ nạn của chúng ta hẳn phải là hảo sự.

Tôi đã tiếp tục hướng nội để tìm chấp trước và phát hiện được rằng tôi có tâm oán hận chồng mình. Tôi đã oán hận ông ấy và những người khác từ sâu thẳm trong tâm trong một thời gian dài. Tôi đã buông bỏ được phần lớn sau khi tinh tấn học Pháp, nhưng tôi không thể loại bỏ được tâm oán hận với chồng mình. Tôi biết rằng tôi không thể mang chấp trước đó theo lên thiên thượng và cần phải buông bỏ nó. Nhưng giờ, vết thương cũ của tôi lại quay trở lại, tôi lại giận và nói lời cay nghiệt với ông ấy. Tôi làm bất cứ điều gì để áp đảo ông ấy.

Tôi đã học thuộc Pháp mỗi đêm và dần dần buông bỏ tâm oán hận với chồng. Thực ra, ông ấy là một người rất tốt. Những người thân khác của tôi đều sống ở những tỉnh khác rất xa chúng tôi. ông ấy là người thân duy nhất mà tôi có ở đây. Chúng tôi đã cùng trải qua sóng gió cuộc đời và giúp nhau vượt qua khổ nạn.

Hồi tôi bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức trong ba năm, tôi chỉ được gặp gia đình hai lần một tháng. Lần nào ông ấy cũng đến và ông ấy không bỏ lỡ dù chỉ một lần. Đôi lúc, ông ấy không được vào gặp tôi nhưng ông ấy vẫn cứ đến. Ông ấy chân thành, chính trực và tính tình dễ chịu. Ông ấy là một người chồng tốt. Tôi sẽ thấy thật đau lòng nếu ông ấy qua đời trước tôi. Nếu Sư phụ ban cho tôi cơ hội để bù đắp, nhất định tôi sẽ đào tận gốc rễ tâm oán hận của bản thân với chồng.

Ông ấy đã phục vụ trong quân đội ở một vùng hẻo lánh trong 18 năm và mắc nhiều bệnh tật. Ông ấy đã làm việc vất vả sau khi được chuyển đến một phòng dân sự.

Chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và tất cả bệnh tật của ông ấy đều đã khỏi. Ông ấy không còn phải chịu căn bệnh hen suyễn, huyết áp cao, bệnh tim, bệnh tiểu đường và viêm da trên diện rộng.

Giờ ông ấy đã gần 80 tuổi. Cựu thế lực đã cố gắng kéo ông ấy xuống trong giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp. Tôi đã hoàn toàn giải thể tâm oán hận với ông ấy. Tâm từ bi của tôi xuất lai. Tôi đã thay đổi quan niệm và hành vi của mình từ đó. Trước đây, tôi không chịu ăn thức ăn thừa của ông ấy hay giặt tất cho ông ấy. Tôi không còn nghĩ ông ấy bẩn nữa. Tôi đã không còn mất bình tĩnh với ông ấy nữa. Hiện giờ, với tôi, ông ấy rất vừa mắt. Tôi đã trở nên bình thản, tĩnh lặng. Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ tâm oán hận.

Trước đây, tôi đã nghĩ chồng mình như một học viên mới bởi vì thể ngộ của ông ấy về Pháp khá nông cạn. Mặc dù ông ấy làm một số việc Đại Pháp, luyện công và phát chính niệm nhưng ông ấy không thực sự hiểu Pháp và không hướng nội. Chúng tôi không bao giờ chia sẻ thể ngộ với nhau. Tôi đã nói với ông ấy rằng ông ấy đang không thực sự tu luyện mà chỉ là tham gia vào đó. Ông ấy từng nói với tôi rằng: “Tôi không ghen tị với bà. Tại sao bà lại giám sát tôi chặt đến vậy?” Chúng tôi đã không thực sự nói chuyện với nhau. Chúng tôi đã học Pháp thì ai tự học của người nấy.

Bây giờ, chúng tôi học Pháp cùng nhau và đọc các bài chia sẻ trên website Minh Huệ. Khi ông ấy chia sẻ với tôi ông ấy đã hướng nội như thế nào, tôi đã không nghĩ rằng ông ấy đã biết cách hướng nội.

Khi tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ông ấy đã hết lòng ủng hộ tôi. Ông ấy đã mua vé máy bay cho tôi, còn đưa tiền cho tôi trang trải các chi phí.

Ông ấy không đến Bắc Kinh bởi vì ông ấy ấy e rằng mọi người ở nơi làm việc không thể làm được nếu không có ông ấy. Cuối cùng, ông ấy nói với tôi rằng ông ấy đã oán hận tôi dù ông ấy thường nói không oán hận gì. Thực ra là ông ấy chất chứa tâm oán hận tôi. Vậy mà, ông ấy không nghĩ mình đã làm gì sai.

Tôi kể cho ông ấy tôi đã hướng nội như thế nào và những thể ngộ tôi thu được từ việc hướng nội đó. Tôi nói với ông ấy: “Ông cần hướng nội từ cơ điểm của Pháp và đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp. Ông ấy là một học viên Đại Pháp. Khi Đại Pháp và Sư phụ bị bức hại, ông ấy đã không bước ra. Còn xa mới đủ để nói rằng ông đã ủng hộ tôi trong việc chứng thực Đại Pháp. Ngoài ra, ông không nên lo quá nhiều đến những việc cụ thể xem ai đúng ai sai. Ông cần xem xét suy nghĩ của mình. Nếu ông tìm được một chấp trước người thường, ông không nên coi nó như suy nghĩ của chính mình, mà cần phát chính niệm để thanh trừ nó.”

Đó là lần đầu tiên, chúng tôi chia sẻ một cách cởi mở và bình tĩnh. Chúng tôi đã dần hiểu nhau hơn và chồng tôi đã biết cách hướng nội.

Ông ấy đã làm việc trong quân đội trong 18 năm và là một người lãnh đạo trong các công ty dân sự. Ông ấy bị nhồi sọ đầy đầu văn hóa của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mặc dù ông ấy đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm nhưng nhiều quan niệm và suy nghĩ của ông ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng. Ông ấy đã phát chính niệm cường đại mỗi ngày và nghe Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc, kể cả các Giải thể văn hóa Đảng và Bàn về văn hóa đảng. Ông ấy đã xem hai video bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Ông ấy đã học thuộc Pháp vào ban đêm và xem xét suy nghĩ của bản thân theo nguyên lý của Pháp.

Sư phụ giảng:

“[nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.” (Bài giảng Thứ Ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói với ông ấy: “Ông sẽ ổn thôi! Ông đang tu luyện tinh tấn. Sư phụ sẽ không bỏ rơi ông đâu. Sư phụ nhất định sẽ bảo hộ ông mà.”

Tín Sư

Thân thể chồng tôi vẫn bị sưng và sưng nặng hơn. Tôi đã phát chính niệm cho ông ấy cả đêm, hướng nội và học thuộc Pháp. Sư phụ cũng nhắc tôi cần giữ vững tâm tính, điều này đã củng cố thêm tín tâm trong tôi và niềm tin rằng khổ nạn này sẽ sớm kết thúc. Nhưng ngày hôm sau, tôi không thấy dấu hiệu nào cho thấy ông ấy khá hơn. Tôi đã không nghĩ được có thể giúp ông ấy thế nào nữa.

Theo yêu cầu của con cái chúng tôi, chồng tôi đã đến bệnh viện. Năm ngày sau đó, ông ấy hết bị sưng và đã thở được bình thường. Bác sỹ rất ngạc nhiên khi thấy một mạch máu mỏng nuôi tim không bị tắc nghẽn và không hiểu tại sao thân thể ông ấy lại bị sưng lên như vậy. Ông ấy đã ở lại bệnh viện bảy ngày nhưng không hề uống bất kỳ một loại thuốc nào được kê. Rồi chúng tôi lại trở về ngôi nhà cũ kỹ của chúng tôi.

Một hôm, ông ấy từ ngoài trở về và nói: “Ngay khi ông ấy cảm thấy cứng đờ từ cổ đến vùng bụng dưới và sắp ngã khuỵu xuống, ông ấy lập tức cầu xin Sư phụ trợ giúp và lặp lại khẩu quyết phát chính niệm. Ông ấy liền bình thường trở lại.” Trong thời khắc nguy kịch này, Sư phụ đã cứu ông ấy lần thứ ba.

Tâm tính của tôi đã ổn định hơn sau khi tăng cường học Pháp trong suốt một tháng. Tôi biết rằng không phải là các bác sỹ đã chữa khỏi cho ông ấy; họ chỉ điều trị chứng phù nề. Ông ấy vẫn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Thân thể ông ấy bị tổn thương nặng nề trong lần điều trị này. Ông ấy nói rằng bụng ông ấy lại sưng lên. Tôi nói với ông ấy rằng đó là hảo sự và chúng tôi cần giữ vững tâm tính của mình và làm những gì chúng tôi nên làm.

Con trai chúng tôi đã giúp chúng tôi cải tạo bếp, phòng tắm và lắp một lò sưởi mới hai tháng sau khi chồng tôi xuất viện. Vì vậy, chúng tôi trở lại ngôi nhà mới sau khi thời tiết trở lạnh. Một đêm, hai người già ở tầng dưới đến gõ cửa nhà chúng tôi báo rằng nước rò rỉ vào căn hộ của họ. Tôi đảm bảo với họ rằng chúng tôi sẽ sửa chữa. Tôi đã thông báo cho nhân viên dịch vụ vào ngày hôm sau và đã sửa nó trong vòng một tháng.

Trong thời gian này, chồng tôi bị phù nề toàn thân, kể cả những chỗ kín.

Sư phụ giảng:

“Do đó đã là đệ tử Đại Pháp mà nói, chư vị chính là kiên định chính niệm của chư vị, làm tốt những việc của chư vị, chư vị quả thực làm rất là tốt ba phương diện, thì không ai dám động chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Chúng tôi đã không buông lơi ba việc. Tâm chúng tôi không động trước tình trạng phù nề. Chúng tôi biết rằng đó là hảo sự. Đó là những giả tướng và chúng tôi cần loại bỏ nó.

Con cái chúng tôi đã tìm một chuyên gia tim mạch hàng đầu ở tỉnh của chúng tôi xem lại các xét nghiệm mà chồng tôi làm ở bệnh viện. Ông xác nhận rằng chồng tôi bị suy tim độ 4 và là giai đoạn nghiêm trọng nhất. Không có cách điều trị. Điều duy nhất có thể làm là giảm phù nề. Chuyên gia đã đưa ra bản án tử hình cho chồng tôi. Bây giờ, chỉ có Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ mới có thể cứu chồng tôi. Một số học viên gặp vấn đề tương tự như chồng tôi đã qua đời. Nếu tình trạng sưng nề vẫn tiếp tục, liệu ông ấy có thể được cứu không?

Đêm hôm đó, tôi lại học thuộc lại mục “Sư phụ cấp gì cho học viên” trong Bài giảng thứ ba của Chuyển Pháp Luân một lần và lần đầu tiên tôi đã có thể hoàn thành mục này mà không gặp lỗi nào. Tôi nhận ra rằng Sư phụ mới là toàn năng. Người học viên ở Trường Xuân đó đã sống sót sau khi bị chiếc ống sắt rơi xuống từ một giàn giáo. Sư phụ đã cứu ông ấy bằng năng lực của Ngài.

Sư phụ đang ở bên cạnh chúng tôi và chăm sóc chúng tôi mọi lúc. Sư phụ đã cứu chồng tôi ba lần vào những thời khắc nguy nan. Tôi nên toàn tâm toàn ý tín tưởng vào Sư phụ. Vật cực tất phản. Hẳn là phải có những nhân tố mà chúng ta cần đề cao và những chấp trước mà chúng ta cần buông bỏ.

Các học viên địa phương đề cao trên toàn chỉnh thể, và chồng tôi hồi phục

Tôi không còn ép chồng tôi phải hướng nội nữa. Chúng tôi nhận ra rằng, thực ra chúng tôi đã thừa nhận an bài của cựu thế lực nếu tôi cứ bắt ông ấy hướng nội. Sư phụ là người quản ông ấy. Ông ấy cần đề cao bản thân mình từ phương diện của Pháp. Sư phụ đã giảng cho chúng ta nhiều lần rằng các học viên bắt đầu tu luyện Đại Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999 đều đã được đẩy lên đến vị trí tương ứng của họ và giờ đây đang trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Sư phụ không an bài bất kỳ nghiệp bệnh hay khổ nạn lớn nào cho chúng ta. Tình trạng phù nề trên thân chồng tôi là hình ảnh giả tướng do cựu thế lực tạo ra. Chúng tôi cần loại bỏ nó và thanh trừ nó.

Tôi không kể với các học viên khác về những khổ nạn mà chồng tôi đang trải qua. Tôi nhận ra rằng chúng tôi cần đề cao cùng các học viên khác và dựa vào sức mạnh của cả chỉnh thể. Một số học viên đã đến nhà chúng tôi để phát chính niệm cho chồng tôi. Trường chính niệm từ bi của họ đã giải thể tà ác ở các không gian khác. Điều này đã gia cường chính niệm của chồng tôi và chúng tôi tin rằng ông ấy sẽ vượt qua được khảo nghiệm sinh tử này.

Một hôm, tôi nghe thấy ông ấy nói chuyện với con trai, cháu muốn đưa chồng tôi đi bệnh viện. Chồng tôi nói với cháu rằng ông ấy sẽ hành xử theo tiêu chuẩn của một học viên. Con trai chúng tôi cứ lo lắng về tình trạng phù nề. Chồng tôi nói rằng tình trạng này sẽ biến mất khi tâm tính ông ấy đề cao lên tương ứng.

Mấy hôm sau, người sống dưới tầng một đã gấp gáp gõ cửa nhà chúng tôi. Ông nói rằng nước đang chảy vào nhà tắm và phòng ngủ chính của ông và ông ấy cho rằng là do lần chúng tôi cải tạo nhà. Ông ấy nói hơi khó nghe vì lo chúng tôi không đồng ý với ông ấy vì chúng tôi sống ở tầng ba và không bị ảnh hưởng gì.

Tôi đảm bảo với ông ấy rằng chúng tôi sẽ phối hợp để khắc phục sự cố đó dù đó có phải là do lỗi của chúng tôi hay không. Nhóm dịch vụ đã đến vào ngày hôm sau và thấy rằng ống nước trên tầng hai bị rò rỉ vì nó quá cũ. Người quản lý tòa nhà nói rằng chúng tôi không gây ra sự rò rỉ này. Chúng tôi sẽ lờ đi vấn đề này nếu chúng tôi không phải là học viên Đại Pháp. Ban đầu, để tìm nguyên nhân gây ra sự rò rỉ, họ đã phá một mặt của bức tường bên trong phòng chúng tôi và lật sàn lên. Chúng tôi đã không phản đối gì mà còn đồng ý cho họ sửa chữa đường ống nước từ căn hộ của chúng tôi.

Tình trạng rò rỉ vẫn chưa hết. Chúng tôi nhận ra rằng hẳn là chúng tôi có thiếu sót nào đó. Trong khi học thuộc Pháp, tôi đã nhìn ra những vấn đề của mình cũng như những vấn đề tồn tại giữa các học viên trong khu vực. Một số học viên đã qua đời vì nghiệp bệnh. Các học viên khác đã trợ giúp chúng tôi bằng cách phát chính niệm. Mặc dù chúng tôi phủ định an bài của cựu thế lực nhưng chúng tôi lại thừa nhận rằng cựu thế lực đang bức hại chúng tôi. Trên thực tế, chúng tôi đã giúp cựu thế lực và gia tăng bức hại đối với những học viên đó. Chúng tôi nghĩ rằng chính niệm của chúng tôi không có tác dụng bởi vì chúng tôi không xác định được nguyên nhân của vấn đề.

Một số học viên đã phàn nàn rằng các học viên đang phải chịu nghiệp bệnh là thiếu chính niệm. Những học viên thấy bất lực và nghĩ rằng họ không thể thay đổi được tình hình. Một số học viên đã qua đời sau một thời gian dài chịu đựng. Các học viên trở nên vô cảm và không còn quan tâm đến những học viên đang trải qua quan nghiệp bệnh khi tình trạng của họ kéo dài trong một thời gian dài. Họ đã ôm giữ thái độ tương tự như vậy đối với những học viên bị cảnh sát giam giữ.

Có những học viên bàn về những vấn đề của các học viên khác và phát chính niệm mà không hề phàn nàn. Chúng tôi lại không thể thanh trừ tà ác hay giúp cứu những học viên đó.

Các học viên trong nhóm điều phối đã chia sẻ thể ngộ của họ và hướng nội. Chúng tôi đã đưa ra một số giải pháp để giải quyết vấn đề.

Tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho những người thợ và họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bởi vì thiện tâm và sự hợp tác của chúng tôi, họ đã nói Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Họ đã hoàn thành công việc của mình một tháng sau đó. Người phụ trách đã nói với tôi: “Cảm ơn vì sự tiếp đón nồng hậu của các vị. Cảm ơn vì sự hợp tác vô tư của các vị. Hãy yên tâm rằng lần này sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa.” Con trai tôi đã trả tiền cho người công nhân đó sau khi công việc hoàn tất.

Chúng tôi đã làm điều đúng đắn với tâm thái bình hòa. Ngày hôm sau, chồng tôi đã nói với tôi rằng tình trạng phù nề của ông đã biến mất. Tôi nhận ra rằng chân tôi cũng không còn đau nữa. Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, cuối cùng chúng tôi đã vượt qua khảo nghiệm này sau khi vượt qua vô số trở ngại suốt năm qua.

Chúng tôi đã tổ chức lễ kỷ niệm đám cưới vàng vào ngày 20 tháng 1 năm 2018. Tất cả họ hàng của chúng tôi đều nói rằng họ không nghĩ rằng chồng tôi lại bình phục quá nhanh và tốt như vậy. Ông ấy trông trẻ hơn. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng chính là trong một chớp mắt đó, cựu thế lực đã lợi dụng thời gian khác nhau ở trong đó, ở thời gian khác nhau của các không gian ấy mà chúng làm những việc chúng muốn. Kỳ thực Sư phụ cũng xoay trở lại lợi dụng hết thảy những gì chúng làm để thành tựu các đệ tử Đại Pháp,…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế ở Thủ đô Mỹ quốc 2012)

Sư phụ đã tương kế tựu kế với cựu thế lực để đề cao tâm tính của chúng ta và chuyển hóa nghiệp lực cho chúng ta.

Nhìn lại những gì đã trải qua, tôi đã buông bỏ được tâm oán hận với chồng mình. Ông ấy cũng nhận ra được sự nghiêm túc của tu luyện.

Sư phụ đã dẫn dắt chúng ta mỗi bước đã qua và bảo hộ chúng ta mọi lúc. Ngay cả trong những tình huống khó khăn nhất, chúng tôi đã không lùi bước, không bỏ cuộc hay nhượng bộ tà ác. Chúng tôi không phóng đại sức mạnh của cựu thế lực và không chú ý quá nhiều đến nghiệp bệnh. Trong mọi hoàn cảnh, tôi vẫn tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người, đặt những khổ nạn cá nhân của chúng tôi sang một bên và làm những gì chúng tôi phải làm.

Các học viên địa phương thấy phấn khởi rất nhiều trước sự hồi phục của chồng tôi và một lần nữa được chứng kiến sự kỳ diệu và huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp cũng như sự từ bi vô hạn của Sư phụ. Cả gia đình chúng tôi đều cảm tạ ân cứu độ của Sư phụ Lý và sự trợ giúp vô ngã của các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/4/376411.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/11/173216.html

Đăng ngày 30-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share