Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-11-2018] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các quý đồng tu!

Tôi hiện đã 71 tuổi và từng làm việc tại một lò mổ trong suốt 23 năm trước khi về hưu. Tôi từng mắc bệnh Brucellosis (một căn bệnh truyền nhiễm do vi khuẩn Brucella gây ra trên cơ thể động vật và con người) trong khi làm việc. Tôi bị đau khắp toàn thân và các khớp ngón tay biến dạng. Tôi bị sốt đi sốt lại nhiều lần và thường cảm thấy mệt mỏi. Tôi không thể đi bộ một quãng đường dài, chưa nói đến lao động chân tay. Mất ngủ cũng làm tôi khó chịu và tính tình của tôi ngày càng xấu đi. Tôi đã cãi nhau với tất cả mọi người trong nhà, từ chồng, con gái, con trai cho đến anh em họ hàng và cả những người thân khác.

Ngày 10 tháng 7 năm 1999, có một người thân đã tìm đến nhà tôi trú ẩn sau khi anh ta vô tình sát hại một người. Cùng ngày hôm đó, tôi bị buộc tội chứa chấp tội phạm và bị tống giam để chờ xét xử. Tôi tức giận vì những gì đã xảy ra với mình và từ chối không ăn không uống gì cả.

Mười ngày sau, vào ngày 20 tháng 7, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên đã bị bắt giữ và bị đưa vào tù. Ngay khi biết về tình huống của tôi, họ đã an ủi tôi, và lòng tốt của họ làm tôi cảm động. Tôi bắt đầu quan tâm đến Pháp Luân Đại Pháp và theo họ nhẩm Pháp. Khi nhắm mắt, tôi có thể nhìn thấy Pháp Luân với nhiều màu sắc đang xoay chuyển và nó rất đẹp. Mỗi ngày tôi đều nhờ các học viên giúp tôi học thuộc Hồng Ngâm. Tại thời điểm tôi được thả ra sau tám tháng giam giữ, tôi đã có thể đọc thuộc lòng rất nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm. Nó khơi dậy cho tôi niềm hy vọng vào cuộc sống, và tôi cũng cảm thấy tràn đầy sức sống hơn. Tôi biết đó là phúc lành đến từ Pháp Luân Đại Pháp.

Một học viên chân chính

Sau khi ra khỏi tù, tôi bắt đầu tìm kiếm các đồng tu. Trong khi tìm các học viên, tôi cũng nói cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã giải thích cho họ biết rằng họ không nên mù quáng tin theo những tuyên truyền kích động thù hận từ giới truyền thông, vì các học viên đang bị vu khống. Khi ấy tôi không biết gì nhiều về môn tu luyện này, nhưng tôi chắc chắn sẽ nói cho tất mọi người mà tôi có cơ hội gặp gỡ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Nhờ Sư phụ giúp đỡ, có một học viên đã chuyển đến sống gần chỗ tôi. Bà ấy đã giúp tôi học Pháp và luyện công. Vì tôi là người ít học, nên vị học viên này đã chỉ vào từng chữ từng chữ một trong quyển sách và bảo tôi đọc theo bà. Theo thời gian tôi cũng đã có thể đọc Pháp, việc đó khiến tôi rất hạnh phúc. Thấy tôi có thể đọc được tất cả sách của Pháp Luân Đại Pháp, khoảng hơn 40 cuốn, gia đình và người thân của tôi đều rất ấn tượng.

Do trước đây tôi đã từng giết mổ động vật quá nhiều, nên rất nhiều con động vật đã đến can nhiễu tôi khi tôi bắt đầu luyện công. Chúng bao gồm gà, vịt, ngỗng, thỏ và lợn. Giống hệt như điều Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Chư vị luyện công, chư vị đắc Đạo, phải chăng bao nhiêu thứ chư vị mắc nợ rồi chư vị không hoàn trả? Chúng không chịu, chúng sẽ không để chư vị [tu] luyện.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã chân thành xin lỗi những con động vật này và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó những con động vật không đến nữa. Khi cảm thấy cơ thể không khoẻ, tôi không biết liệu đó có phải là nghiệp bệnh hay là can nhiễu. Tuy nhiên tôi đã quyết tâm chịu đựng nó nếu đó là nghiệp, hoặc là loại bỏ nó nếu đó là can nhiễu. Tôi biết rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần phải kiên định và không gì có thể ngăn cản tôi. Tôi cũng cầu xin Sư phụ gia trì và sự khó chịu của tôi thường biến mất.

Thông qua học Pháp, tôi biết được rằng chỉ có luyện công thôi thì vẫn chưa đủ mà tôi còn cần phải đề cao tâm tính. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối.” (Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy vào năm 2004, tôi quyết định trở thành một học viên chân chính qua việc ước thúc bản thân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn.

Trước kia tôi giống như một kẻ độc tài trong gia đình, cả chồng lẫn con đều không dám thách thức tôi. Nhưng đột nhiên mọi thứ thay đổi và chồng tôi sẽ nổi nóng bất cứ khi nào tôi học Pháp hay luyện công. Ông ấy chửi mắng tôi và cả bố mẹ của tôi. Qua các bài giảng Pháp, tôi minh bạch rằng nó là do nghiệp lực và chồng tôi đang giúp tôi loại bỏ nó. Thay vì cảm thấy khó chịu tôi nên cảm ơn ông ấy. Như trong Chuyển Pháp Luân Sư phụ đã giảng:

“là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã cố gắng hết mức để không cãi lại và cắn răng chịu đựng.

Nói cho người khác nghe về Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào, tôi đã quyết định nói cho người khác nghe về môn tu luyện để họ cũng có thể được hưởng lợi. Nhìn thấy tôi ra ngoài mỗi ngày để nói về chuyện này, chồng tôi lo lắng và thường đi theo tôi. Nhưng tu luyện đã giúp tôi trở nên nhanh nhẹn và ông ấy không thể bắt kịp tôi. Khi ông ấy từ trên tầng đi xuống thì tôi đã biến mất.

Tôi mang các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp bên mình mọi lúc mọi nơi. Có lần tôi đến một thành phố khác để dự một đám cưới và xách theo hai túi lớn. Một túi chứa các cuốn sách nhỏ và chiếc còn lại đựng lịch và Cửu Bình. Ngay khi lên tàu, tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người và phân phát tài liệu. Có ba vị sỹ quan quân đội mà tôi nói chuyện cùng đã bị thuyết phục và đồng ý rút khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản để có được một tương lai tốt đẹp hơn.

Những viên chức này nói rằng con của một viên chức khác bị mắc một chứng bệnh lạ và không bác sỹ nào có thể chữa được. Tôi đã lấy ra một số tài liệu và bảo họ đưa chúng cho gia đình kia. Tôi giải thích cho họ biết rằng bằng việc thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản và niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!”, người ta sẽ được phúc báo. Những viên chức này đã gật đầu đồng ý và nói rằng họ sẽ làm vậy.

Ngay lúc đó có một cảnh sát đường sắt bước đến và nhìn thấy những tài liệu này trên bàn. Anh ấy đã hỏi đi hỏi lại vài lần rằng những tài liệu này ở đâu ra nhưng không một ai trả lời cả. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó viên cảnh sát này bỏ đi và các hành khách ngay lập tức bỏ tài liệu vào túi. Tôi rất vui vì họ đã có chọn lựa đúng.

Sau khi đến nơi tôi bắt đầu tặng các tài liệu. Nhìn lên trời tôi trông thấy một quả cầu ánh sáng lớn tỏa ra đủ loại màu sắc khác nhau. Mặt đất phủ đầy tuyết trắng chuyển thành màu xanh lục. Cảnh tượng thật đẹp! Tôi đã đứng đó nhìn nửa giờ đồng hồ và không muốn rời đi. Sau đó, tôi nói chuyện với một học viên khác về điều này, và bà nói rằng đó là Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi rất biết ơn vì điều đó.

Một lần khác, tôi đi ra ngoài vào một buổi tối lộng gió cuối thu. Tôi chạy xe đạp thẳng đến vùng nông thôn. Khi đi ngang qua một cánh đồng ngô, tôi đã sợ hãi vì thân cây ngô lay chuyển dữ dội trong đêm tối vì gió mạnh. Khi đi qua một cây cầu, tiếng những cơn gió mạnh thổi ra từ đường hầm rất lớn và đáng sợ. Tôi đã sợ và quay đầu về.

Được một lúc, tôi nhận ra mình đã sai. Xét cho cùng tôi là một đệ tử Đại Pháp đến để cứu người. Sư phụ luôn ở bên tôi và chính nỗi sợ hãi đã cản đường tôi. Vì thế tôi đã quay lại và tiếp tục chuyến đi của mình trong khi cầu xin Sư phụ gia trì. Tôi hy vọng rằng không ai sẽ cản trở tôi và không có con chó nào sẽ sủa. Mọi chuyện xảy ra đúng như vậy sau khi tôi vào làng, và không có âm thanh gì khi tôi đưa tài liệu đến từng nhà. Trên đường về nhà, chiếc xe đạp đã chạy rất nhanh như thể có ai đó đang đẩy tôi từ phía sau. Tôi biết Sư phụ lại đang giúp mình, và có rất nhiều ví dụ như vậy.

Khi đi phân phát tài liệu tại những chợ nông sản trong mấy thôn khác, tôi thường đi nhờ phía sau mấy chiếc máy kéo. Mỗi đoạn đường khoảng 16km đến 30km, và mùa đông trời rất lạnh vì máy kéo chỉ có một tấm vải bạt ở đằng sau xe. Tôi nghiến chặt hàm răng và co rúm người trong cái lạnh. Khi trời lạnh đến nỗi không chịu nổi nữa tôi sẽ nhẩm thơ của Sư phụ trong Hồng Ngâm II:

“Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính Niệm Chính HànhHồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương

Không có chấp trước vào sống và chết

Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản”

Cho dù là có khó khăn đến thế nào đi nữa tôi cũng không bao giờ từ bỏ. Những gì tôi đã trải qua không thể sánh được với nỗi thống khổ to lớn mà Sư phụ đã gánh chịu cho chúng ta. Tôi phải cố gắng hết sức để trợ Sư Chính Pháp, giúp Sư phụ giảm bớt gánh nặng.

Tôi cũng đến các thành phố để phân phát tài liệu. Lúc đầu tôi đặt tờ rơi ở các hành lang. Có lần tôi bị ngã trước khi phát hết tài liệu mang theo. Sau khi đứng dậy, tôi nghĩ về lý do tại sao chuyện này lại xảy ra. Thực tế là phân phát bằng hình thức này sẽ khiến nhiều tài liệu bị lãng phí. Cách tốt nhất là nên nói chuyện trực tiếp với mọi người, điều này không những đảm bảo tài liệu sẽ đến tay người nhận mà còn cho phép tôi giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức cộng sản.

Tận dụng tốt thời gian

Sau lần đó, tôi tập trung nói chuyện với mọi người về việc Đảng Cộng sản đã đàn áp người Trung Quốc và cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp như thế nào để giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng. Sau đó, tôi đưa cho họ một số tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Việc này hiệu quả và những học viên khác cũng tham gia cùng tôi làm việc này. Tôi cũng giúp cho rất nhiều học viên lúc đầu không dám tự làm chuyện này.

Ngày 1 tháng 8 là ngày thành lập Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc, và đó là một ngày rất nóng trong năm. Nghĩ rằng có rất nhiều đảng viên cộng sản trong quân đội, tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì để tôi có thể nói cho nhiều người hơn nữa biết về Pháp Luân Đại Pháp và cứu họ. Cuối ngày hôm đó, tôi đã có thể giúp được khá nhiều người thoái Đảng.

Tôi ngộ rằng thời gian không còn nhiều. Sư phụ lo lắng cho chúng ta, và chúng ta cần làm hết sức mình cả trong tu luyện lẫn cứu người, không được để Sư phụ thất vọng. Vì thế tôi đã ra ngoài để giảng chân tướng mỗi ngày, bất kể nắng mưa. Nếu có chuyện gì đó xảy ra và không thể ra ngoài, tôi sẽ tìm cách khác để bù đắp lại. Ngoài ra tôi luyện công vào buổi sáng và học Pháp vào buổi tối để mỗi ngày tôi có thể hoàn tất ba việc.

Có lần, tôi đến thăm một khu dân cư và nói chuyện với một nhóm người. Họ không muốn nhận tài liệu và đã nói những điều không hay với tôi. Sau đó có một người đàn ông lớn tuổi bước đến và nói với tôi: “Nếu không có ai muốn nhận những tài liệu này, thì hãy đưa hết cho tôi.” Sau đó ông ấy quay qua đám đông và nói: “Mấy anh mấy chị vẫn không hiểu à? Tôi đã đọc rất nhiều tài liệu thế này và chúng rất có ý nghĩa. Tôi đã làm theo hướng dẫn và thường nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!’ Bệnh thoát vị đĩa đệm của tôi đã lành trước khi tôi nhận ra. Các vị có thể hình dung được điều này không?“

Sau khi nghe những từ này, tất cả mọi người trong đám đông đã bước về phía tôi để nhận tài liệu và nhờ tôi giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản.

Cũng có một số công nhân làm đường ở tỉnh Hồ Bắc. Họ rất thích các tài liệu và thường xin tôi thêm. Hai tháng sau, họ nói rằng họ sắp phải rời nơi này. Họ hy vọng rằng tôi có thể cho họ một chút thông tin để họ có thể bắt đầu học luyện các bài công pháp. Một học viên khác và tôi đã phối hợp với nhau, lưu hết toàn bộ các tài liệu vào một chiếc USB để đưa cho những công nhân này. Họ rất vui mừng và biết ơn chúng tôi.

Gần đây có rất nhiều người muốn được cứu. Nghĩ đến niềm vui của họ sau khi biết về Pháp Luân Công, tôi được khích lệ và muốn làm tốt hơn. Đối với tôi, không gì có thể ngăn tôi cứu người.

Tôi cũng từng bị bắt và giam giữ trong đồn cảnh sát vài lần. Nhưng lần nào tôi cũng giải thích cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp là gì và đã được về nhà an toàn. Sau đó tôi cũng liên tục học Pháp và hướng nội.

Ở Trung Quốc, các viên chức thường bắt giữ và sách nhiễu các học viên vào những ngày lễ hay những ngày nhạy cảm liên quan đến chính trị. Tôi không thừa nhận điều này, vì an bài kiểu như vậy nên chấm dứt. Sư phụ đã cứu tôi và tôi phải làm hết sức mình để có thể xứng đáng với mong đợi của Sư phụ và chúng sinh, không khiến bản thân phải thất vọng.

Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/4/376406.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/7/173164.html

Đăng ngày 02-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share