Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 12-11-2018] Tôi là giáo viên dạy thể dục tại một trường trung học trong những năm của thập niên 90. Tôi rất khỏe mạnh. Thật không may, sau khi sinh con gái vào năm 1998, tôi bị mắc bệnh viêm khớp dạng thấp rất nặng. Dường như thân thể tôi lúc nào cũng ở trong tình trạng vô cùng đau đớn.

Chồng tôi đưa tôi đến khám ở tất cả các bác sỹ trong vùng. Tôi đã thử hết các cách chữa trị y học mà chúng tôi biết nhưng đều không ích gì.

Sống tại Trung Quốc nên tôi thường xuyên nghe thấy những tuyên truyền giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trên các phương tiện truyền thông, tôi hiểu rằng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đang diễn ra. Tôi từng cảm thấy bản thân không còn sự lựa chọn nào khác. Tuy vậy, đến năm 2005 tôi mới bắt đầu bước vào tu luyện.

Tính khí tôi thường dễ nổi nóng. Chẳng hạn, khi nhân viên văn phòng tại nơi làm việc đánh dấu nhầm tôi đi làm trễ, tôi đã rất giận dữ và hét lên, thậm chí còn đập vỡ cả cửa sổ. Tôi luôn xem thường người khác và thường xuyên xúc phạm hay chỉ trích chồng tôi vì những điều nhỏ nhặt.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra hành vi của mình cách biệt quá xa với các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi thấy xấu hổ về cách cư xử của bản thân trước đây. Tôi quyết tâm quy chính theo Pháp và cải thiện tính cách của mình.

Tính cách của tôi dần được cải thiện. Tôi không còn tranh đấu với những người khác, và ngừng xúc phạm mọi người. Bất cứ khi nào chồng tôi cáu giận, tôi lại nhớ mình phải từ bi với anh ấy.

Sư phụ giảng:

“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không – đây là vấn đề then chốt” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cố gắng hết sức để hành xử theo các Pháp lý của Sư phụ. Sức khỏe của tôi dần được cải thiện và bệnh viêm khớp đã biến mất hoàn toàn. Trong 12 năm qua, tôi không còn phải uống viên thuốc nào nữa.

Năm 2006, tôi được bổ nhiệm vào một chức danh tại một trường tiểu học. Ban đầu, tôi thấy không thoải mái, nhưng tôi nhớ Sư phụ từng giảng chúng ta cần phải là người tốt trong mọi hoàn cảnh. Vì vậy, tôi đã cố hết sức để trở thành một giáo viên giỏi. Bên cạnh việc dạy học sinh những điều cơ bản về giáo dục thể chất, tôi cũng dạy cho các em hiểu làm thế nào để trở thành người tốt. Học sinh và phụ huynh đều yêu mến tôi. Nhiều phụ huynh muốn cho con họ theo học lớp tôi. Khi cảnh sát đến trường vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cha mẹ học sinh nói với họ rằng tôi là một người tốt và cầu xin họ đừng ngược đãi tôi.

Vượt qua khổ nạn

Một ngày, có một phụ huynh tố cáo tôi về việc tôi đã cho học sinh lá bùa hộ mệnh có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhanh chóng đến nói chuyện với phụ huynh đó về Pháp Luân Đại Pháp và Đại Pháp đã bị bức hại như thế nào. Sau đó, anh ấy đã hiểu ra.

Nhưng Phòng Giáo dục quận, Sở Cảnh sát và Phòng 610 không tha cho tôi. Họ gây áp lực với gia đình tôi. Khi tôi từ chối từ bỏ tu luyện, chồng tôi không giữ được bình tĩnh. Anh ấy đập vỡ máy nghe nhạc và giấu sách Đại Pháp của tôi.

Tôi không thể học Pháp và cảm thấy mất phương hướng. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này để bức hại tôi. Năm 2015, cổ họng của tôi bỗng nhiên đau rát. Tôi phát hiện một khối u có kích thước bằng quả trứng xuất hiện trên cổ. Khi kiểm tra khối u này, tôi nhớ đến vài năm trước, một đồng nghiệp của tôi cũng mắc phải triệu chứng như vậy và cô ấy đã mất dù đã trải qua một số liệu pháp chữa trị y học.

Tôi cảm thấy lo lắng. Mặc dù, tôi biết rằng Sư phụ đã dạy chúng ta ‘tướng do tâm sinh’ (“Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên 2009”) nhưng tôi vẫn thấy lo sợ. Chẳng bao lâu sau, tôi không thể nói được vì cơn đau ở họng và không che giấu tình trạng của mình thêm được nữa. Chồng tôi đưa tôi đi khám ba bác sỹ khác nhau. Tất cả họ đều chẩn đoán tôi bị mắc bệnh ung thư biểu mô vòm họng.

Chồng tôi buộc tôi phải ở lại một bệnh viện chuyên ngành ung bướu. Trong suốt một tuần ở đó, tôi phải trải qua nhiều cuộc xét nghiệm. Chúng khiến cho tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Cùng lúc, chồng tôi cũng xuất hiện các triệu chứng về bệnh. Cổ họng anh ấy khô rát và rất đau. Dường như cả hai chúng tôi sẽ mất mạng nếu cứ tiếp tục như vậy.

Tôi lo sợ mình sẽ không vượt qua được khảo nghiệm và sẽ làm hủy hoại thanh danh của Đại Pháp. Mặt khác, trong thâm tâm tôi hiểu rất rõ chỉ có Sư phụ mới cứu được tôi.

Tôi khăng khăng đòi về nhà và nhắc đi nhắc lại với mọi người rằng: “Tôi phải về nhà để học Pháp và luyện công.”

Sau khi nghe kể về tình trạng của tôi, các học viên địa phương đã đến hỗ trợ tôi. Một học viên đã mời tôi đến nhà cô ấy ở một tháng để tôi có một môi trường tu luyện tốt hơn.

Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ bị đi lạc nhiều năm. Khi hướng nội, tôi nhận ra nghiệp bệnh này bắt nguồn từ những chấp trước của tôi, đó là tâm sợ hãi, tâm an dật và cả tâm thích dựa dẫm vào chồng. Tôi thấy xấu hổ khi nhận ra bản thân còn nhiều chấp trước chưa buông bỏ được.

Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi. Mỗi khi tôi học Pháp, phát chính niệm, hoặc luyện công, tôi đều có thể cảm nhận thấy Pháp Luân đang xoay tròn quanh khối u. Đôi khi Pháp Luân chuyển động mạnh đến mức tôi có thể nghe âm thanh của Pháp Luân đang quay. Tôi nhanh chóng nói lại được. Khi tôi đọc to sách Đại Pháp thì cổ họng tôi đã hết đau. Cả thân thể và tinh thần tôi đều được thăng hoa.

Khi tôi đi làm trở lại, các đồng nghiệp đều vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi khỏe mạnh và trông còn trẻ hơn trước đây.

Chồng tôi đã từng có ý định từ bỏ chức vị lãnh đạo để có nhiều thời gian hơn chăm sóc tôi. Sau khi chứng kiến huyền năng của Đại Pháp, anh ấy đã thốt lên: “Anh cũng được ban phước lành!” Dù anh ấy không trở thành một học viên, nhưng anh ấy đã cố gắng tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.

Sư phụ luôn bảo hộ cho tôi

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực (Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời

Sau khi trải qua khổ nạn đó, tôi đã nghĩ sẽ thật tuyệt vời nếu tôi có môi trường học Pháp tốt hơn. Chẳng bao lâu sau, vợ chồng tôi mua được một căn hộ trong thành phố. Tại đây, tôi có thể giao lưu cùng các học viên khác và tham gia một số hạng mục giảng chân tướng. Tôi cảm nhận được rằng điều này là do Sư phụ an bài cho chúng tôi.

Năm 2015, khi các học viên bắt đầu gửi đơn kiện hình sự cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Giang Trạch Dân vì đã ra lệnh đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã dùng tên thật để đứng đơn kiện Giang. Tôi biết đây là việc làm đúng đắn cho dù có đôi chút sợ hãi. Trên đường đến bưu điện, chân phải của tôi bỗng dưng bị đau, thậm chí còn không thể gập được đầu gối. Sau khi gạt bỏ sự sợ hãi và gửi đơn kiện đi, chân tôi không còn thấy đau nữa.

Trong những tháng sau đó, cảnh sát đã đến quấy nhiễu nhiều học viên gửi đơn kiện. Tôi biết đây là một khảo nghiệm khác. Tôi chắc chắn những điều mình làm là đúng. Cuối cùng, không có cảnh sát nào đến nhà tôi. Sư phụ đã bảo hộ cho tôi.

Một hôm, có một vài quan chức từ Phòng Giáo dục địa phương đến trường và cố bức ép tôi phải từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Hiệu trưởng nhà trường muốn bảo vệ tôi. Ông ấy nói: “Họ sẽ còn quay lại đây! Cô cứ giả vờ khóc lóc và đừng nói bất cứ điều gì.”

Tôi cảm ơn ông ấy vì sự quan tâm mà ông ấy dành cho tôi và nói với ông ấy rằng: “Không, tôi sẽ không khóc. Tôi sẽ đối đãi với họ một cách chân thành và tử tế.”

Tôi rất bình tĩnh khi tiếp xúc với những quan chức này. Họ tỏ ra lịch sự và lắng nghe tôi nói. Khi chồng tôi đến đón, những người này thậm chí còn cúi chào và xin lỗi vì sự căng thẳng mà họ đã mang đến cho gia đình chúng tôi.

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã ban cho tôi lòng từ bi và can đảm để giữ được bình tĩnh.

Học Pháp đắc Pháp

Nhìn lại, căn nguyên của tất cả những khổ nạn mà tôi từng trải qua là do chính bản thân tôi. Đôi khi, tôi không tập trung khi học Pháp. Tuy nhiên, luôn có nhiều cơ hội để tôi làm được tốt hơn.

Đúng như Sư phụ giảng:

“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người”. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu chép lại và học thuộc sách Chuyển Pháp Luân. Khi tôi chép ra, tôi luôn để đầu óc thanh tỉnh và viết từng chữ hết sức cẩn thận. Tôi biết rằng đằng sau mỗi chữ là các vị Phật Đạo Thần. Tôi cảm nhận được trạng thái tu luyện của mình ngày một cải thiện. Chữ viết của tôi cũng đẹp hơn.

Tôi thường nhắc nhở bản thân vì sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn tu bỏ các chấp trước và theo Sư phụ trở về nhà. Tôi không còn quan tâm đến danh và lợi của người thường nữa.

Tôi thấy mình thật may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng sẽ có nhiều người hơn nữa biết đến những điều kỳ diệu của môn tu luyện thần thánh này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/12/376434.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/19/173305.html

Đăng ngày 30-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share