Bài viết của học viên Canada

[MINH HUỆ 1-9-2018] Con xin kính chào Sư phụ, chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 15 năm, ngay trước khi bắt đầu khóa học tiến sĩ ở Ấn Độ. Trước khi tìm được Pháp Luân Đại Pháp, suốt thời gian dài tôi luôn tìm kiếm ý nghĩa của sinh mệnh, vì vậy tôi đã đọc rất nhiều sách về tâm lý, triết học, tâm linh và thử nhiều phương pháp thiền và khí công phổ biến khác nhau, nhưng không cảm thấy hài lòng. Vì mắc nhiều bệnh như bệnh đau lưng kinh niên và bệnh thận, nên tôi phải uống nhiều thuốc, mà vẫn không khỏe. Bệnh tật khiến tôi trầm cảm và lo âu. Không lâu trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi yêu một phụ nữ khác, nên anh ly dị tôi và mang hết con cái của tôi đi. Lúc đó, tôi cảm thấy không còn thiết sống nữa.

Tôi được một học viên giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp sau khi đã mất hết hy vọng. Ngay sau khi bắt đầu tu luyện, tôi tràn đầy năng lượng, cả thân tâm đều tốt lên và tất cả bệnh tật biến mất. Tôi nhận ra rằng tất cả những khó khăn của mình là do nghiệp duyên trước đây của bản thân, nên tôi bắt đầu tha thứ cho mọi người và dần dần buông bỏ oán hận trong lòng. Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã từ quê hương của mình ở Trung Đông đến Ấn Độ để hoàn tất việc học.

Tôi đến một thành phố ở Ấn Độ, nơi đó không có học viên nào khác. Tôi bắt đầu luyện công một mình tại công viên của trường đại học mỗi sáng. Một thời gian sau, một số sinh viên và người dân địa phương tham gia luyện cùng tôi. Tôi chuẩn bị các tài liệu, điều phối một số hoạt động và trở thành điều phối viên ở thành phố đó. Thỉnh thoảng tôi luyện công với nhiều người, và đôi khi tôi luyện một mình. Tôi không vui khi luyện một mình và không cho rằng đây là một an bài để cứu độ chúng sinh.

Tôi đã hoàn tất khóa học tiến sĩ về tâm lý học, nhưng trải nghiệm đáng nhớ nhất với tôi là những lần giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp đến với mọi người. Sau khi trưởng khoa Giáo dục và Tâm lý học cùng giảng viên phụ trách của tôi chứng kiến những thay đổi của tôi, họ đề nghị tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho các sinh viên đại học. Những hoạt động này đã mang lại kết quả tuyệt vời đến khó tin. Nhiều sinh viên đại học đã tìm hiểu về môn tu luyện và cuộc đàn áp ở Trung Quốc. Sau đó tôi đã làm một nghiên cứu về sức khỏe của các học viên và chuẩn bị một số báo cáo khoa học về tác động của môn tập này đối với sức khỏe con người (cả về thể chất lẫn tinh thần), trình bày công trình nghiên cứu này tại các hội nghị quốc gia và quốc tế.

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi không nghiêm túc hướng nội và chỉ tập trung vào luyện công, học Pháp và hồng truyền Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm, một học viên tu lâu từ một thành phố khác đến gặp tôi và nói rằng tôi không tu luyện nghiêm túc. Điều này khiến tôi khó chịu và cảm thấy bị tổn thương. Tôi nghĩ rằng tu luyện của mình hoàn toàn ổn và anh đã nói sai. Sau khi anh rời đi, tôi bắt đầu nghiêm túc hướng nội và nhận ra rằng anh ấy đã đúng. Thực tế là, trong một thời gian dài, tôi vẫn giậm chân tại chỗ và vẫn ôm giữ tâm lười biếng, tự mãn và tật đố. Tôi hiểu rằng qua việc loại bỏ các quan niệm sai lầm thì chúng ta có thể đề cao, nhưng điều đó sẽ rất đau đớn. Trên thực tế, đau đớn này là tốt. Sau đó tôi cảm ơn người học viên kia từ tận đáy lòng mình.

Sư phụ giảng:

“chúng ta trong quá trình tu luyện, thì những tâm mà một người tu luyện cần vứt bỏ là rất nhiều: tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm hoan hỷ; rất nhiều các loại tâm chấp trước đều phải vứt bỏ hết.” (Chuyển Pháp Luân)

Một ngày nọ, tôi đi cùng một số học viên địa phương để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp tại một triển lãm quốc gia. Gian hàng của chúng tôi có nhiều người muốn tìm hiểu các bài công pháp. Trong sự kiện này, một người đàn ông từ gian hàng gần đó quảng bá một môn tâm linh khác đã tật đố và nói một số điều thô lỗ với tôi. Tôi kiên nhẫn lắng nghe anh và nói chuyện với anh bằng thái độ tôn trọng. Tôi nói với anh ta rằng Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi thể hiện lòng từ bi với người khác, bất để họ hành xử ra sao. Mặc dù cách hành xử của anh ta là không tốt, nhưng tôi vẫn rất tôn trọng anh. Đột nhiên, anh ấy có vẻ ngượng ngùng, bình tĩnh lại và rồi rời đi. Tôi nhận ra rằng bên cạnh việc nói chuyện với người khác về các nguyên lý một cách đơn giản, thì hành xử và sự từ bi của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến hành vi của họ. Tôi chụp một số bức ảnh gian hàng của chúng tôi và thấy vô số Pháp Luân trên bầu trời phía trên gian hàng.

Tôi đã gặp một phụ nữ Trung Quốc là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc và bị bức hại. Cổ cô bị thương nặng và cô không thể ngẩng đầu lên. Cô ấy đã giúp tôi giảng chân tướng mặc dù cô đang đau đớn. Sau khi nhìn thấy cô ấy, tôi cảm nhận được nỗi đau nặng nề từ cuộc đàn áp không thể tin được này. Không lâu trước đó tôi mới lần đầu nghe về cuộc đàn áp Pháp Luân Công tàn bạo tại Trung Quốc. Khi gặp cô ấy – một nạn nhân của cuộc đàn áp này – bản thân tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Tôi chỉ muốn khóc và bảo với mọi người trên khắp thế giới hãy đến và xem điều gì đang xảy ra với những người như cô chỉ vì họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều này khiến tôi tinh tấn làm các việc để giảng chân tướng hơn.

Sau khi trở về quê hương, tôi trở thành phó giáo sư tại một trường đại học và tiếp tục làm ba việc. Là một người tu luyện, tôi không tranh đấu vì danh vọng hay lợi ích cá nhân với các đồng nghiệp của mình và cố gắng làm tốt công việc của mình. Sau đó, quản lí của tôi nói với tôi: “Tôi mong tất cả các giáo sư khác đều giống như chị. Tôi không có vấn đề gì với chị cả.” Tôi rất vui khi nghe điều này và giải thích rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói với ông về tình hình cuộc đàn áp ở Trung Quốc. Sinh viên của tôi nói với tôi nhiều lần rằng họ cảm thấy an toàn và thoải mái trong lớp học của tôi. Tôi biết đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi nói với các sinh viên rằng: “Các em có biết tại sao không? Đó là nhờ tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”

Tôi đã gặp phải một số vụ tai nạn nhưng không có gì nghiêm trọng xảy ra với tôi. Trong số đó, trong một chuyến đi công tác đến một thành phố khác, chiếc xe của chúng tôi đâm vào một chiếc xe khác và quay mấy vòng. Tôi ra ngoài được một lúc và khi quay lại thì thấy tất cả các hành khách đều bị thương ngoại trừ tôi. Họ được đưa đến bệnh viện. Người lái xe cũng bị thương và hỏi tôi có tức giận anh ấy không. Tôi trả lời không, anh ấy rất vui vẻ cảm ơn tôi. Vào đêm sau tai nạn, tôi bị sốt, nhưng tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ mình và tôi sẽ sớm khỏe lại. Ngày hôm sau, tôi cảm thấy tốt hơn và đi làm. Một trong những đồng nghiệp của tôi đã nói về vụ tai nạn đó vì anh ấy đã đi ngang qua và chứng kiến. Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một trong những hành khách trên chiếc xe bị tai nạn, và anh ấy không thể tin được!

Là một người có học thức, tôi biết rằng khoa học không thể trả lời tất cả những câu hỏi quan trọng về sinh mệnh con người, đặc biệt trong lĩnh vực khoa học nhân thể thì không có gì là tuyệt đối. Tôi luôn nói với các sinh viên của mình rằng không nên giới hạn bản thân trong các lý luận khoa học hiện tại, hãy cởi mở và nghĩ đến những điều vượt xa suy nghĩ hiện tại của các em.

Những nghiên cứu của tôi tập trung vào cận tâm lý học, điều đó giúp mọi người hiểu biết về những sự thật tồn tại nhưng không thể nhìn thấy bằng mắt người. Tôi đã tiến hành nghiên cứu khoa học về tính cách, sức khỏe tâm lý và sự hạnh phúc giữa các học viên Pháp Luân Đại Pháp và những người không phải là học viên. Kết quả cho thấy có sự khác biệt lớn giữa họ. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp ít lo lắng hơn những người không phải là học viên, và trải nghiệm nhiều hạnh phúc và tính cách tích cực hơn những người không phải là học viên. Tôi cảm thấy rằng giới khoa học cần phải thay đổi cách nhìn nhận của mình và nhìn nhận về trí óc con người từ một góc độ khác. Tôi đã công bố kết quả của nghiên cứu này và trình bày những phát hiện đó tại một số hội nghị quốc gia và quốc tế.

c42de5328be6f6be5a7801cfa49ea1df.jpg

Tác giả bài viết

Chuyển đến Canada là một cơ hội tốt cho cả tôi và chồng, anh ấy cũng là một học viên, chúng tôi có thể tham gia các hoạt động nâng cao nhận thức của người dân nhiều hơn. Tuy nhiên đó không phải là một quyết định dễ dàng vì tôi phải rời khỏi cuộc sống thoải mái và vị trí được tôn kính của mình. Sau khi bán tất cả đồ đạc gia đình của chúng tôi và đến Canada chỉ với bốn chiếc va li, tôi tự nhủ rằng thế giới này giống như một khách sạn và chúng tôi không nên chấp trước vào bất cứ thứ gì. Chúng tôi chỉ nên tiếp tục làm ba việc như những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bài chia sẻ này dựa trên nhận thức hiện tại của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.

Con xin cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/1/171725.html

Đăng ngày 18-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share