Bài viết của Chiếu Lượng, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 31-5-2018] Tôi là một bác sĩ phẫu thuật 42 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1996.

Tôi muốn chia sẻ ngắn gọn về trải nghiệm đắc Pháp của tôi, và một số câu chuyện trong quá trình tu luyện của mình.

Từ việc tìm hiểu những bí ẩn của vũ trụ đến tu luyện khí công

Khi tôi còn nhỏ, tôi đọc rất nhiều sách ngoại khóa và biết rằng có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp trong thế giới này, chẳng hạn như việc xây dựng các kim tự tháp ở Ai Cập cổ đại và nhiều hiện tượng siêu nhiên trên thế giới.

Những di tích của nhiều nền văn minh cổ đại được phát hiện trên thế giới cho thấy mức độ khoa học và công nghệ vượt xa khoa học hiện đại. Ngoài ra, có nhiều hiện tượng về công năng đặc dị trên thân thể người, những vật thể bay không xác định và người ngoài hành tinh. Vẫn còn nhiều điều con người chưa biết về vũ trụ mênh mông cũng như thế giới con người nhỏ bé này.

Trong đêm khuya, tôi thường nghĩ: “Mình rốt cuộc là ai? Tại sao mình lại đến thế giới này? Chúng ta sống vì điều gì? Trước khi sinh ra và sau khi chết đi sẽ là trạng thái như thế nào? ”

Khi tôi còn học trung học cơ sở vào những năm 1980, khí công rất phổ biến, và tôi thường nghe nói rằng nhiều người có được công năng đặc dị sau khi tập khí công.

Kết quả là tôi rất quan tâm và cũng muốn tập khí công. Vì vậy, tôi bắt đầu tập dựa theo một vài điều mà tôi nghe được. Tôi ngồi ở mép giường, hai tay kết ấn, lưỡi đặt hàm trên, hai mắt nhắm lại, giữ tâm trống rỗng.

Sau khi luyện một lúc, tạp niệm đã biến mất và tôi có thể tĩnh lại, cảm giác phi thường mỹ diệu.

Một ngày nọ khi tôi đang luyện, thiên mục của tôi được mở và tôi có thể thấy một số hiện tượng. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy rất kỳ diệu.

Do không đắc Pháp, tôi không biết cách tu luyện, và trong quá trình luyện tôi gặp phải một số thứ khiến tôi sợ hãi.

Tôi nghe nói rằng trong quá trình tu luyện có thể bị luyện công thiên sai, và tôi lo rằng điều tương tự cũng sẽ xảy ra với tôi. Bởi vì tôi muốn hiểu trạng thái mỹ diệu xuất hiện trong khi tập công, và sợ bị luyện công thiên sai, nên tôi rất muốn tìm một vị minh sư để học hỏi. Trong thời gian này tôi cũng đọc một số sách khí công, đi qua rất nhiều đường vòng, những vẫn không tìm được khí công chân chính, suýt nữa cũng bị mắc phụ thể.

Sau đó tôi cảm thấy không còn hy vọng vào sách khí công, nên đã tìm đọc sách tôn giáo, và một số sách kinh điển của Đạo gia. Tuy nhiên, đọc xong cũng không giải quyết được những nghi vấn trong lòng, hơn nữa một số hiện tượng được nêu ra trong sách còn khiến tôi sợ hãi hơn.

Sau đó tôi không dám tập công nữa, thậm chí nhắm mắt đi ngủ vẫn thấy sợ. Tôi lo rằng sẽ có những thứ bất minh trong khí công đến can nhiễu.

Nhưng tôi không muốn từ bỏ những hiện tượng và cảm giác mỹ diệu mà tôi trải qua trong quá trình tu luyện. Tôi muốn tìm hiểu về nó.

Với quyết tâm đó, tôi háo hức mong tìm được một vị Sư phụ để được chỉ dẫn và bảo hộ.

Tìm được ánh sáng cuối đường hầm, may mắn đắc được Đại Pháp

Một ngày nọ, tại quầy sách bên cạnh lối vào trường đại học của tôi, tôi thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi mở ra và thấy bức ảnh của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).

Sư phụ nhìn tôi rất từ bi. Tôi có cảm thấy sự yên bình, và một cảm giác rất thân quen.

Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã minh bạch mọi thứ. Tôi tìm thấy câu trả lời cho những bí ẩn của thế gian.

Tôi đã hiểu ra con người vì sao mà sống. Tôi cũng đã hiểu được những hiện tượng mỹ diệu từng xuất hiện khi tôi lần đầu tiên tập khí công, cũng như những điều đáng sợ mà tôi đã gặp.

Tôi bỗng nhiên ngộ ra. Biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi, những sợ hãi, lo âu trước đây đã biến mất hoàn toàn. Ồ, đây là môn tu luyện mà tôi đang tìm kiếm. Đây là Sư phụ mà tôi đang tìm kiếm!

Tôi quyết định tu luyện đến cùng.

Một đêm khi tôi đang ngủ, cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng và bay lên; ngay cả chăn phủ cũng bay lên. Tất cả những cảm giác khó chịu trong cơ thể trước đây đã biến mất.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Chứng suy nhược thần kinh từ hồi trung học, do quá nhiều bài tập về nhà, thường khiến tôi mất ngủ vào ban đêm, đã biến mất.

Giờ tôi chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa nằm xuống và tôi ngủ rất ngon. Cả thân và tâm của tôi đã trải qua một sự biến đổi sâu sắc; nó thực sự giống như được tái sinh.

Sau khi tu luyện, mọi việc rất khác so với trước đây. Vào ban đêm khi nguyên thần của tôi rời khỏi thân thể, nó bay ra khỏi cơ thể tôi hết sức tự do tự tại.

Một lần nguyên thần của tôi đi đến cung điện dưới đáy biển và nhìn thấy nàng tiên cá trong truyền thuyết. Một lần khác nó đã đi đến một sa mạc lớn và thấy một đàn lạc đà. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi vẫn có thể cảm thấy một trường mạnh mẽ và từ bi bao quanh tôi.

Một đêm, chủ nguyên thần của tôi bị tách khỏi cơ thể và bay xuống từng tầng từng tầng. Cuối cùng, tôi đến một thế giới màu xám và đáp xuống một ngọn đồi. Nhìn xuống phía dưới vách đá, có các lồng sắt với nhiều tầng, sâu và không đáy. Rất nhiều người bị giam trong mỗi tầng của lồng sắt.

Họ nhìn tôi với vẻ tuyệt vọng. Vào lúc này, một người xuất hiện ở phía đối diện của ngọn đồi và nói với tôi: “Không có A.” Tôi tỉnh dậy và nghĩ về trải nghiệm này. Tôi nghĩ: “Liệu đó có phải là địa ngục?”

“A” được người đó nói trên đỉnh núi chính là tên tôi! Chẳng phải là nói với tôi rằng tên tôi không ở trong địa ngục sao? Chẳng phải là nó chỉ ra rằng tên của tôi đã bị loại khỏi địa ngục sao? Tôi rất biết ơn Sư phụ.

Trong suốt quá trình tu luyện của tôi, tôi thấy các hình thức công năng siêu thường được nói đến trong các bài giảng của Sư phụ. Có một tấm gương nhỏ trên trán tôi nhanh chóng lật qua lại.

Tôi cũng thấy hình thức của công năng túc mệnh thông. Có cái gì đó giống như một màn hình TV nhỏ trên trán tôi hiển thị những bông tuyết nhấp nháy.

Một ngày nọ khi tôi bước ra từ công viên, tôi đột nhiên thấy trong một không gian khác có ba bông hoa trên đỉnh đầu tôi. Có một cột ánh sáng trên mỗi bông hoa thông đến tận đỉnh trời.

Đồng thời, một vài người đi trước mặt tôi đều quay lại và nhìn tôi. Tôi nghĩ đây có thể là “tam hoa tụ đỉnh” mà Sư phụ đã đề cập.

Kỳ thực sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời. Tuy nhiên, tôi sẽ không đi vào chi tiết ở đây.

Gia đình và bạn bè chứng kiến vẻ đẹp của Đại Pháp

Học Đại Pháp, tôi biết rằng tu luyện không chỉ là luyện các động tác, mà quan trọng hơn là đề cao tâm tính và đạo đức. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi tự yêu cầu bản thân làm một người tốt theo yêu cầu của Chân – Thiện – Nhẫn.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, mối quan hệ của tôi với gia đình rất căng thẳng. Tôi thường cãi nhau với em trai, và xung đột xảy ra giữa chúng tôi khá lớn.

Trong một lần cãi nhau gay gắt đến đỉnh điểm, em trai tôi thậm chí còn lấy một con dao nhà bếp và định đâm tôi. Cha tôi thường xuyên giận dữ vì mâu thuẫn giữa tôi và em trai.

Một lần cậu ấy tức giận đến nỗi đã đập chai nước xuống sàn nhà. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thể nhẫn và đối xử bằng thiện tâm với em trai mình.

Chúng tôi không còn cãi nhau nữa, và mối quan hệ của cả gia đình cũng trở nên hài hòa. Sự hài hòa giữa các thành viên gia đình của chúng tôi là phước lành, và phước lành này đã được Đại Pháp mang đến cho tôi.

Một ngày sau khi tốt nghiệp đại học, một bạn cùng lớp ở cùng ký túc xá gọi tôi. Anh ấy nói anh trai mình cần phẫu thuật viêm ruột thừa và anh ấy muốn vay 500 nhân dân tệ.

Tôi biết rằng gia đình anh ấy rất nghèo, và cha anh ta chỉ kiếm được 50 nhân dân tệ một tháng, và mẹ anh bị liệt. Tôi cho anh mượn một ngàn nhân dân tệ và bảo anh đừng lo lắng về việc trả sớm.

Tôi nói với anh ta rằng anh ta có thể đợi mười hay hai mươi năm khi anh ta thực sự có khả năng trả lại cho tôi. Thực ra, lương của tôi mỗi tháng chỉ năm trăm nhân dân tệ vào thời điểm đó.

Sau đó, tôi đã biết được rằng người bạn cùng lớp này cũng hỏi những người khác trong ký túc xá. Tôi là người duy nhất cho anh mượn tiền.

Tôi đã làm vậy bởi vì tôi là một học viên Đại Pháp, và người học Đại Pháp tu Thiện. Sư phụ đã yêu cầu chúng ta suy nghĩ cho những người khác trong mọi việc chúng ta làm. Một người tu luyện thì những người xung quanh họ cũng được hưởng lợi.

Sau khi tốt nghiệp đại học năm 1999, tôi trở thành một bác sĩ phẫu thuật tại một nhà máy khai thác mỏ. Tôi tự yêu cầu bản thân mình phải chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ và làm bất cứ nhiệm vụ nào mà người giám sát của tôi đã giao mà không kèm theo các điều kiện cá nhân nào. Tôi chủ động học tập và nâng cao kỹ năng chuyên môn của mình.

Tôi tiếp cận các đồng nghiệp giàu kinh nghiệm một cách khiêm tốn để nhận được lời khuyên của họ. Tôi đã từ bi và tử tế với các bệnh nhân và luôn cân nhắc đến họ.

Tôi đảm nhận cả những công việc bẩn và nặng nhọc trong bệnh viện và làm việc chăm chỉ. Kết quả là mọi người đều tiếp nhận tôi một cách tích cực.

Vào cuối năm 2002, bệnh viện đã tổ chức một cuộc bỏ phiếu để chọn nhân viên gương mẫu. Tất cả các nhân viên tại bệnh viện đã bỏ phiếu cho tôi. Cầm kết quả bình chọn trong tay, chủ tịch bệnh viện nói với mọi người: “Anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu chúng ta đề xuất anh ấy thì cũng không được chấp thuận đâu.”

Kết quả là mọi người phải chọn một người khác. Sự kiện này đã chứng minh rằng các đệ tử Đại Pháp là những người tốt được mọi người công nhận. Mọi người đều biết rằng Đại Pháp dạy người ta từ bi và trở thành một người tốt.

Chứng thực Pháp, phản bức hại

Vào đầu năm 2001, tại nhà máy mở hội nghị nhân viên gương mẫu. Khi người quản đốc đọc tổng kết công việc tại hội nghị, ông đột nhiên nói điều gì đó bôi nhọ Đại Pháp. Tôi đã bị sốc. Tại sao ông ấy có thể công khai bôi nhọ Đại Pháp trước mặt mọi người?

Tôi nghĩ rằng tôi nên đứng lên và nói với mọi người chân tướng và cho họ biết rằng Đại Pháp là tốt. Nhưng ngay lập tức một ý nghĩ xuất hiện: “Nếu tôi đứng lên như thế này, tôi sẽ bị đánh và bị bắt.”

Tôi chưa chuẩn bị tinh thần, trong tâm giày vò đau đớn. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định và biết rằng tôi phải đứng lên để nói với thế nhân biết chân tướng.

Tôi đứng lên và thầm nhẩm những lời dạy của Sư phụ:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (Lý trí – Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)

Tôi bình tĩnh bước đến bục sân khấu. Đã đến lượt Bí thư đảng phát biểu trên bục. Tôi nói: “Tôi có thể mượn micro một lúc được không?” Ông ấy nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cầm micro lên và quay mặt về phía đám đông với hơn 500 nhân viên. Lúc đầu, đầu óc tôi trống rỗng.

Cuối cùng, tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp không phải là mê tín dị đoan, càng không phải là tà giáo.” Ngay lập tức, vị bí thư đã tóm lấy tôi và một vài cảnh sát viên của nhà máy lao lên từ phía đám đông.

Họ bẻ tay tôi và còng tay tôi sau lưng, rồi đưa tôi đến đồn cảnh sát của nhà máy. Họ buộc tôi quay trở lại cuộc họp để tự phê bình và thừa nhận “Tôi đã sai.”

Khi tôi từ chối làm vậy thì họ đánh tôi rất mạnh, và sau đó đưa tôi đến đồn cảnh sát địa phương, từ đó tôi bị đưa đến một trung tâm cách ly và bị giam giữ bất hợp pháp.

Trong những ngày đầu bị giam giữ, bất kể tôi nhắm hay mở mắt, tôi đều có thể thấy các vị thần tiên trên khắp bầu trời, từng tầng từng tầng, rất trang nghiêm và tráng lệ. Tôi biết đó là Sư phụ đã cho tôi thấy cảnh tượng tuyệt vời này để khích lệ tôi.

Vào năm 2003, tôi bị đưa đến một trại lao động của tỉnh để bức hại. Ngay sau khi tôi đến trại lao động, nhiều cảnh sát vây quanh tôi.

Họ đe dọa sử dụng dùi cui điện và than hồng để tra tấn tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục nói Đại Pháp hảo.

Tôi nói với họ rằng vụ tự thiêu Thiên An Môn là giả tạo. Tôi nói rằng nó đã được dàn dựng để vu oan cho Pháp Luân Đại Pháp.

Khi họ thấy rằng tôi không sợ hãi, họ đưa tôi đến chỗ nhóm côn đồ và bảo họ xử lý tôi. Đầu tiên, cảnh sát đưa tôi đến chỗ hai tên côn đồ, những kẻ thường đánh đập dã man các đệ tử Đại Pháp. Họ kéo tôi vào một căn phòng và và chuẩn bị đánh tôi.

Tôi thấy ánh mắt hung tợn của một người trong số họ, và khuôn mặt anh ấy trông giống như một con quỷ. Vào lúc đó tôi nhớ những lời của Sư Phụ:

“Đệ tử Đại Pháp có thể nhìn thẳng kẻ ác bằng con mắt chân chính, kẻ ác lập tức phải né tránh ánh mắt ấy. Bởi vì chính niệm đã làm các sinh mệnh đang thao túng kẻ ác ấy sợ quá mà chạy trốn cả; là vì chúng đều biết rằng nếu chạy chậm một chút là chớp mắt sẽ bị chính niệm của đệ tử Đại Pháp thanh trừ ngay.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

Tôi nhìn thẳng vào hai mắt của anh ấy. Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau mà không chớp mắt. Sau một lúc, anh ấy không thể tiếp tục nữa, và không dám nhìn vào mắt tôi.

Anh ấy tránh ánh mắt của tôi và lùi lại. Đồng thời, người bên cạnh anh cũng vậy. Họ đã mất đi sự hung tợn trước đó. Sau đó, cảnh sát buộc tôi xem một video bôi nhọ Đại Pháp.

Một số nhân viên “chuyển hoá” thay phiên nhau “giáo dục” tôi, kể cả bằng lời nói đe dọa tôi như sẽ giam giữ tôi vô thời hạn, không cho phép tôi trở về nhà, giết tôi mà không có bất kỳ hậu quả nào, v.v.

Ở đó tôi chỉ được phép ngủ ba hoặc bốn tiếng một ngày. Ngoại trừ thời gian ăn và đi vệ sinh, họ không dừng lại một chút nào.

Không có thời gian để học và nhẩm thuộc Pháp. Tôi không thể nhớ việc đó đã diễn ra trong bao lâu nhưng tôi cảm thấy đầu óc tôi bị bao quanh bởi một lớp vật chất xấu dày đặc.

Nó kiềm chế chính niệm của tôi, và luôn luôn xuất ra những thứ xấu như: “Viết đi, viết ‘cam kết hối hận’ đi, viết rồi sẽ được tự do.”

Một lần, sau cả một ngày bị khủng bố tinh thần, khiến tôi vô cùng kiệt sức, tôi nằm trên giường và thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con thà chết chứ sẽ không bị chuyển hoá! Những niệm xấu đó không phải của con. Thưa Sư phụ, xin hãy giúp con thanh trừ những điều xấu đó.“

Khi ý nghĩ này xuất hiện, tôi ngay lập tức cảm thấy những vật chất xấu xung quanh đầu tôi biến mất hoàn toàn, đầu não của tôi cũng đã thanh tỉnh trở lại.

Tôi đã có thể tiếp tục giữ chính niệm nhờ Sư phụ ban cho tôi sức mạnh. Cuối cùng tôi đã vượt qua ma nạn.

Tôi được biết có một cuốn Chuyển Pháp Luân bí mật với kích cỡ bỏ túi được lưu truyền giữa các đồng tu kiên định. Tôi đã không đọc sách Đại Pháp hay học Pháp trong một thời gian dài.

Tôi rất mong muốn được đọc sách. Tuy nhiên, trại lao động thường có một cuộc lục soát toàn diện từ trên xuống dưới ít nhất một lần một tháng, và đôi khi họ thậm chí còn lục soát ngẫu nhiên.

Nếu cuốn sách bị phát hiện, người đó sẽ phải chịu đựng sự bức hại nghiêm trọng. Tôi đã tự hỏi không biết các đồng tu giấu cuốn sách ở đâu?

Có một sự mâu thuẫn trong tâm trí tôi giữa việc học Pháp và bị bức hại. Cuối cùng, mong muốn học Pháp chiếm ưu thế.

Tôi nghĩ: “Kể cả khi tôi bị giết, tôi vẫn muốn học Đại Pháp!” Khi tôi buông bỏ ý nghĩ về sinh tử, nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra!

Không mất nhiều thời gian để cuốn Chuyển Pháp Luân kích thước bỏ túi được truyền đến tôi. Đó là một kho báu! Giờ nhìn lại, trong một môi trường tà ác như vậy, tôi thực sự dựa vào sự từ bi bảo hộ của Sư phụ để bảo vệ cuốn Chuyển Pháp Luân và các kinh văn mới của Sư phụ, và các đồ đệ đã có thể vượt qua hết những khổ nạn này đến khổ nạn khác.

Trước khi trở về nhà, tôi đã chuyển cuốn Chuyển Pháp Luân này cho đồng tu tiếp theo, để họ có thể học được Pháp quý giá.

Tu luyện bản thân trong quá trình giảng chân tướng

Vào năm 2011, tôi bắt đầu tham gia vào dự án lắp đặt máy thu tín hiệu Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV). Tôi coi quá trình cài đặt NTDTV như một quá trình tu luyện.

Khi gặp phải vấn đề, tôi sẽ tìm kiếm bên trong mình và cải thiện. Kết quả rất tích cực.

Chồng của đồng tu A là một viên chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông đọc nhiều sách, kể cả một số sách tôn giáo.

Ông ấy đi đến nhiều nơi và đã tiếp xúc với một số “người nổi tiếng” trong giới tôn giáo, nhưng ông đã bị ĐCSTQ đầu độc nặng nề.

Khi tôi đến nhà của A để lắp đặt đầu thu vệ tinh NTDTV. Sau khi biết rằng chúng tôi là đệ tử Đại Pháp, chồng của A bày tỏ thái độ khinh bỉ với chúng tôi.

Ông lặp lại những lời dối trá mà ĐCSTQ đã rót vào đầu ông, liên tục đặt câu hỏi và cáo buộc chúng tôi. Ông thậm chí còn phỉ báng Sư phụ.

Ông ấy cực kỳ kiêu ngạo. Tuy nhiên, chúng tôi không quan tâm đến thái độ của ông đối với bản thân mình, nhưng chúng tôi không thể chịu được sự thiếu tôn trọng của ông đối với Sư phụ.

Kết quả là chúng tôi bắt đầu tranh luận với ông ấy. Ông ấy rất giỏi hùng biện. Vậy nên, chúng tôi không thể thắng thế trong cuộc tranh cãi. Tôi nói với ông ấy sự thật về “vụ tự thiêu Thiên An Môn”.

Ông né tránh chủ đề khi không thể thắng cuộc tranh luận. Tôi cảm thấy rằng ông ấy coi thường chúng tôi vì vậy tôi đã nói với ông ấy về nghề nghiệp của tôi.

Tôi nghĩ rằng uy tín nghề nghiệp của tôi không phải là kém giữa những người bình thường, nhưng ông ấy không quan tâm chút nào. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi đã xử lý tình huống này bằng tư tưởng người thường.

Khi tôi nhận ra rằng tư tưởng của tôi không phù hợp, tôi đã mặc kệ ông ấy một lúc. Tôi lấy lại bình tĩnh và hướng nội.

Tôi thấy rằng tôi có tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi đã không cố gắng để giảng chân tướng mà lại đi tranh luận với ông ấy để chứng tỏ đúng sai.

Tôi cũng thấy rằng tôi đang dùng nhân tâm nên khi tôi nghe những người khác không kính trọng Sư phụ, tôi đã tức giận. Tôi nghĩ: “Mình nên buông bỏ tâm tranh đấu và cảm xúc của người thường. Mình không nên bị điều khiển bởi những điều người khác nói. ”

Tôi cũng nghĩ rằng mình nên dùng trí huệ và thái độ của một người tu luyện để nói chuyện với ông ấy về sự thật của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bình tĩnh quay lại, và chồng của A đã thách thức chúng tôi, nói rằng: “Các người bị bắt, đánh đập và bị giết. Tại sao Sư phụ không bảo vệ các người?”

Các học viên khác không thể trả lời được. Vào thời điểm đó, tâm tôi bình tĩnh và tôi không bị xúc động bởi thái độ của ông ấy.

Tôi nói một cách ôn hòa: “Ông cũng đã đọc nhiều sách tôn giáo. Ông nên biết điều gì đang xảy ra! Phật giáo bị đàn áp trong suốt 500 năm rồi mới khởi lên được.”

Tôi tiếp tục: “Thiên chúa giáo cũng vậy, cũng bị đàn áp trong 300 năm. Liệu ông có thể nói Phật Thích Ca Mâu Ni và chúa Jesus không bảo hộ tín đồ của họ?” Chồng của A đã không nói được gì.

Ông ta khá sốc khi tôi nói xong. Hơn nữa, tôi nói: “Chúng tôi được hưởng lợi và trở nên khoẻ mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Rất nhiều người đã được cứu sống nhờ Đại Pháp!”

Ông ấy đã thay đổi thái độ sau khi nghe chân tướng. Vài ngày sau, tôi gặp lại học viên A. Cô nói rằng chồng cô thích xem kênh truyền hình NTDTV, và thực sự đã làm tam thoái.

Ngoài việc giảng chân tướng thông qua việc cài đặt NTDTV, tôi cũng đi đến các khu phố, chợ hoặc những nơi khác cùng các học viên để giảng chân tướng.

Trong suốt quá trình giảng chân tướng trong vài năm qua, tôi nhận thấy rõ ràng là người dân trên khắp thế giới đang thức tỉnh nhanh chóng.

Khó khăn khi giảng chân tướng đã giảm đi rất nhiều. Nhiều người hiểu chân tướng đã chân thành bày tỏ lòng biết ơn của họ đối với các đệ tử Đại Pháp.

Tôi rất trân quý thời gian tu luyện mà Sư phụ đã kéo dài cho các học viên, trân quý cơ duyên tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ nỗ lực tinh tấn hơn nữa, phối hợp cùng các đồng tu, cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/31/368201.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/17/171543.html

Đăng ngày 16-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share