Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông
[MINH HUỆ 15-11-2010] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Hoàn thành sứ mệnh của tôi và cứu chúng sinh
“Tu luyệt thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (“Lộ”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khá muộn và không thường xuyên. Vì vậy, sau năm 1999, tôi gặp nhiều khó khăn khi phải vượt qua các khổ nạn trong cuộc bức hại Pháp Luân Công. Sau khi từ Bắc Kinh trở về vào năm 2000, các đồng nghiệp của tôi, người phụ trách, chính quyền địa phương, đồn cảnh sát và sở công an đều đến tìm tôi. Tôi bị rất nhiều áp lực vào thời điểm đó. Tuy nhiên chủ yếu áp lực là từ phía gia đình tôi. Cuối cùng, tôi đã vượt qua được.
Sau cuộc bức hại ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi chuyển đến một thị trấn nhỏ ở vùng nông thôn miền núi. Có rất ít học viên ở đó. Cuối cùng, tôi đã liên lạc được với một học viên địa phương. Anh ấy bị tàn tật và không thể ra ngoài để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Lúc đầu, tài liệu được một học viên khác trong thành phố chuyển đến. Học viên này đi xe máy và đi hơn 200 dặm đến các điểm phân phát tài liệu khác nhau. Thường rất muộn khi anh ấy đến chỗ tôi. Một lần, anh ấy quá mệt và gần như chìm vào giấc ngủ ngay khi anh ngồi xuống. Vì vậy, tôi nói với anh nằm xuống và nghỉ ngơi. Anh đã ngủ say ngay sau khi đặt lưng xuống. Tôi nghĩ: “Đồng tu của tôi, anh vất vả quá. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chúng sinh trong khu vực này.” Trời đã gần tối, vì vậy tôi đã phải đánh thức anh dậy vì anh còn phải đi hơn 100 dặm nữa.
Ngay sau khi nhận được tài liệu, tôi phân phát chúng cho những người sống ở các ngôi làng khác nhau. Tôi làm việc cả ngày và ra ngoài vào ban đêm. Thỉnh thoảng, tôi thức dậy lúc nửa đêm để phân phát tài liệu. Sau khi phát tài liệu ở các làng lân cận, tôi đi đến những ngôi làng xa hơn. Tôi thường đỗ xe đạp bên ngoài làng. Nếu đi bộ quá xa, tôi sẽ phân phát tài liệu ở chợ.
Tôi đã đi phát tài liệu trong bốn năm, tuy nhiên tôi càng làm, tôi càng lo lắng. Tâm sợ hãi trong tôi ngày càng lớn mạnh. Kết quả là, cựu thế lực đã dùi vào sơ hở này của tôi. Tôi được chuyển đến vùng xa xôi hẻo lánh hơn.
Tôi bắt đầu con đường tu luyện mới sau khi tôi đến môi trường mới này. Đúng như Sư phụ giảng:
“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.” (“Gửi Pháp hội Chicago” [2006])
Tôi xem điều này như một việc tốt và tận dụng hết thời gian rảnh rỗi của mình để làm tốt ba việc. Tôi đã tự hứa rằng “Chúng sinh, tôi đã đến! Sư phụ yêu cầu tôi cứu độ chúng sinh trong khu vực này.”
Trước năm 1999, có rất nhiều người tập Pháp Luân Công. Sau cuộc đàn áp, hầu hết trong số họ không còn tập nữa, dù đã có những hoạt động để chứng thực Pháp. Tôi đã liên lạc với các học viên địa phương, và sau khi thảo luận, chúng tôi nhanh chóng thành lập một nhóm học Pháp và một điểm phân phát tài liệu. Tôi đã mua một chiếc xe đạp để đi đến các ngôi làng phát tài liệu.
Vào một đêm, khi chúng tôi phát tài liệu gần xong, thì một chiếc xe cảnh sát bất ngờ đuổi theo chúng tôi. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã trốn thoát. Thỉnh thoảng, tôi đến thăm nhà các đồng tu; xa nhất là hơn 30 dặm. Hai thành viên trong gia đình của các học viên sau đó bắt đầu tập Pháp Luân Công. Một trong số họ nói với tôi: “Sức khỏe của bạn rất tốt và có thể vượt qua được những khó khăn như vậy. Đây là lý do tại sao tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công.”
Hoàn cảnh thay đổi con người và con người cải biến hoàn cảnh
Kể từ khi cuộc đàn áp diễn ra, tôi đã chuyển đến làm việc ở nhiều địa phương khác nhau. Tuy nhiên, cho dù đi đến đâu, tôi cũng cho mọi người biết được sự vĩ đại của Đại Pháp. Ban đầu, họ hiểu lầm Đại Pháp do những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Dần dần, họ thay đổi thái độ và bắt đầu ủng hộ Đại Pháp. Tôi sẽ chia sẻ hai ví dụ dưới đây.
Mỗi lần bắt đầu một môi trường mới, tôi không cảm thấy lo lắng mà còn nhanh chóng bắt nhịp được với nó. Đầu tiên, tôi làm quen với môi trường xung quanh mình, nói chuyện với những người phụ trách và đồng nghiệp nhằm giúp họ hiểu được sự vĩ đại của Đại Pháp. Một lần, một người phụ trách mới đến nhận vị trí ở đây. Tôi nghĩ, việc anh ấy đến đây không phải chuyện ngẫu nhiên. Thật ngạc nhiên, anh ấy rất tử tế với tôi và tôn trọng tôi. Thực ra, anh ấy biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, và rất hài lòng với công việc của tôi.
Một ngày nọ, một quan chức trong thị trấn hỏi anh ta: “Tại sao anh lại giữ một người tập Pháp Luân Công? Anh cho cô ấy nghỉ việc đi trước khi cô ấy gặp rắc rối với chúng tôi.” Anh nói: “Tôi chỉ giữ những người làm việc siêng năng. Nếu chính phủ cho phép mọi người tập Pháp Luân Công, tôi cũng sẽ khuyến khích mọi người tập.”
Năm sinh viên tốt nghiệp đại học đến chỗ chúng tôi thực tập, và người phụ trách này yêu cầu tôi hướng dẫn họ. Anh ấy nói với tôi: “Tôi mong cô không chỉ hướng dẫn họ làm việc mà hãy giúp họ trở thành người tốt.” Tôi đã nắm lấy cơ hội này và giảng chân tướng cho họ, từng người một. Trừ một người, bốn người còn lại đều đã đồng ý thoái Đảng.
Kể từ khi môi trường thay đổi, việc giảng chân tướng của tôi gặp nhiều thuận lợi hơn. Tôi đã tiếp xúc với nhiều người trong công việc, rất nhiều người đã được hưởng lợi, và đôi khi các đồng nghiệp cũng giúp tôi giảng chân tướng.
Một lần, một người bạn của người đồng nghiệp đến chơi. Tôi tình cờ gặp họ khi bạn của anh ấy chuẩn bị ra về, và tôi vui vẻ chào họ. Đồng nghiệp của tôi giới thiệu tôi với bạn mình, và tôi đã nói chuyện với anh ấy về việc thoái ĐCSTQ. Với sự giúp đỡ từ đồng nghiệp của tôi, bạn của anh ấy đã đồng ý thoái Đảng.
Phá trừ nhân tâm, loại bỏ chấp trước ỷ lại vào người khác, và tự đi trên con đường tu luyện của mình
Cuộc bức hại trở nên gắt gao ngay trước Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008, và tôi cũng là một mục tiêu bị truy lùng. Tôi trốn khỏi nhà và nơi làm việc để tránh bị bức hại.
Trong thời gian đó, điểm sản xuất tài liệu chính đã bị lục soát. Do đó, gánh nặng đổ lên các điểm sản xuất nhỏ. Tôi thường làm việc rất muộn. Đôi khi tôi không có thời gian để học Pháp. Tôi nhận ra rằng tôi không thể tiếp tục như thế này, bởi vì số lượng công việc không thể hiện việc một người tu luyện tốt như thế nào. Hơn nữa, Sư phụ cũng muốn chúng tôi có nhiều địa điểm sản xuất như hoa nở khắp nơi. Tôi đã không tạo cơ hội cho các học viên khác thành lập điểm sản xuất của họ, và do đó hình thành thói quen ỷ lại vào người khác của họ.
Bốn tháng sau, tôi đã nói chuyện với một đồng tu để xem liệu chúng tôi có nên thành lập thêm một vài điểm sản xuất tài liệu nữa không. Bà ấy đồng ý và hứa sẽ lập ra một điểm sản xuất mới. Mặc dù đã ở độ tuổi 50, nhưng bà vẫn quyết tâm học cách sử dụng máy tính, mạng Internet và cách tải tài liệu và in ấn. Bà ấy học rất nhanh. Chúng tôi đã vượt qua các chướng ngại mặc dù có rất nhiều can nhiễu.
Mỗi khi thành lập một điểm sản xuất tài liệu nhỏ, học viên phụ trách về kỹ thuật sẽ rất bận rộn vì phải đi lại giữa thành phố và các khu vực nông thôn. Đôi khi chúng ta phải đi hơn 100 dặm để xử lý một vấn đề đơn giản. Trong khi đó, các học viên phụ trách các vấn đề kỹ thuật khác đã bị bắt giữ. Tôi nhận ra rằng tôi không nên dựa vào các đồng tu nữa. Các học viên khác cũng khuyến khích tôi “Bạn cần học các kỹ năng máy tính.” Tuy nhiên, tôi chưa từng được học và không biết chút gì về tiếng Anh. Làm thế nào tôi có thể cài đặt máy tính? Tôi đã viết thư cho một đồng tu, người phụ trách dạy các kỹ năng máy tính (tôi không thể đến thăm anh ấy) và nhờ giúp đỡ. Anh ấy trả lời: “Xin đừng nhờ chúng tôi hướng dẫn riêng cho bạn. Bạn có thể tải một cuốn sách từ trang web Minh Huệ, trong đó có những nội dung hướng dẫn bạn những bước ban đầu để thành lập một điểm sản xuất tài liệu. Cuốn sách chỉ ra những điểm căn bản cần thiết dựa trên kinh nghiệm của các học viên.” Tôi đã tải cuốn sách nhưng đọc không hiểu. Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi đã rất thất vọng.
Trong tu luyện, bạn phải tu luyện chính bản thân mình. Mọi việc sẽ ổn, miễn là bạn đặt tâm vào công việc đó, thì bạn sẽ làm được tốt. Khi chúng ta xuất tâm làm, Sư phụ sẽ an bài cho chúng ta những gì chúng ta cần. Đúng lúc đó, con trai tôi trở về nhà, và tôi nhờ cháu giúp đỡ. Thật không dễ để học cách cài đặt phần mềm, và càng khó hơn khi tôi không biết một từ tiếng Anh nào. Bởi vậy, tôi đã phải vẽ hoặc ghi chú tất cả các hộp thoại yêu cầu trong khi cài đặt. Con trai tôi nghĩ rằng điều đó thật buồn cười và không muốn dạy tôi. Cháu nói: “Mẹ ơi, con nghĩ mẹ nên thôi. Mẹ không biết gì về máy tính và không hiểu con đang nói gì. Làm thế nào con có thể chỉ cho mẹ?” Tôi nhìn chăm chú vào màn hình và nói: “Mẹ không cần phải biết quá nhiều. Con chỉ cần nói cho mẹ biết mẹ nên làm gì ở mỗi bước.” Thấy tôi vẫn quyết tâm như vậy, con trai tôi đã rất xúc động và nói: “Mẹ ơi, mẹ và các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”
Tôi kiên trì học, và dần dần hiểu được cách cài đặt các phần mềm. Tôi bắt đầu giúp các học viên khác cách cài đặt, và nhiều phép màu đã xảy ra. Tôi thực sự đã trải nghiệm được huyền năng kỳ diệu của Đại Pháp. Thật đúng như Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”. (Chuyển Pháp Luân)
Giờ đây, tôi có thể cài đặt các phần mềm mà không gặp chút khó khăn nào; đồng thời hướng dẫn các học viên khác, mặc dù tôi vẫn không biết lý thuyết máy tính hay các chi tiết về vận hành máy tính. Đại Pháp thật tuyệt vời, và Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ! Tôi cũng biết ơn sự hy sinh vô điều kiện của các đồng tu.
Lời kết
Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi đã có những nuối tiếc cũng như những thành tựu. Tôi thể hội được rằng tu luyện là thực sự nghiêm túc. Là một học viên, trước hết chúng ta phải kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp. Sau đó, chúng ta có thể xử lý các vấn đề phát sinh bằng chính niệm, và kết quả là, chúng ta đang đi trên con đường Sư phụ an bài, chứ không phải của cựu thế lực. Trong tương lai, tôi chỉ biết chân chính thực tu bản thân và làm tốt ba việc để báo đáp hồng ân vĩ đại của Sư phụ!
Do thể ngộ của bản thân còn hạn chế, bài viết của tôi có thể có những điểm chưa đúng, nhưng đây là những kinh nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện.
Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/15/232356.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/1/121708.html
Đăng ngày 16-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.