Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ

[MINH HUỆ 2-8-2018] Tôi chưa đầy 20 tuổi và đã tu luyện Đại Pháp từ cuối năm 2017. Những thay đổi trong thân và tâm tôi thật vô cùng to lớn. Tôi hiểu rằng thật khó để tìm ra những chấp trước ẩn sâu nếu tôi không kiên trì học Pháp.

Kể từ ngày quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mỗi ngày tôi học ít nhất một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Sư phụ đã nhấn mạnh về tầm quan trọng của việc học Pháp, vì vậy tôi quyết định phải học Pháp mỗi ngày. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị cuốn theo những thứ của người thường. Tôi biết nếu tôi không học Pháp mỗi ngày, tôi sẽ không thể kiên trì tu luyện được.

Thân và tâm biến đổi to lớn

Tôi đã từng có những thói quen xấu như hút thuốc, uống rượu và dùng ma túy. Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã hoàn toàn bỏ được những thói quen xấu này. Tâm tôi dần trong sạch và tràn đầy chính niệm. Tôi loại bỏ những tư tưởng thuộc về văn hóa Đảng. Bất cứ khi nào bị can nhiễu, tôi có thể tìm ra và loại bỏ các chấp trước nhờ học Pháp.

Khi Đài phát thanh Hy Vọng cần tuyển một phát thanh viên tin tức tiếng Quan Thoại, tôi xung phong ngay. Một lần, trong khi tôi đang thu âm thì file ghi âm xuất hiện vấn đề khiến tôi rất lo sợ. Tôi nhờ bố lúc đó cũng đang ở trong phòng thu giúp đỡ, nhưng bố tôi cũng không biết cách xử lý. Tôi toát mồ hôi lạnh và vô cùng lo lắng.

Tôi liên tục tự hỏi, “Mình nên làm gì bây giờ?” Bố tôi hỏi tại sao tôi lại hoảng loạn như nhế. Ông nói: “Con không giống như đệ tử Đại Pháp chút nào.” Tôi thấy không vui trước lời đánh giá của bố, nhưng vẫn trả lời: “Con sợ bị chỉ trích.”

Tôi nhận ra mình cần hướng nội để tìm ra chấp trước của bản thân. Tôi thấy được gốc rễ nỗi sợ hãi chính là tuổi thơ khi tôi còn học ở Trung Quốc. Giáo viên chịu ảnh hưởng của văn hóa Đảng nên giáo dục chúng tôi theo kiểu hạ thấp sự năng nỗ và tích cực của học sinh thế là chúng tôi luôn sợ làm điều gì đó sai và bị phạt.

Khi đã nhận ra chấp trước của bản thân, tôi nhớ lại lời giảng của Sư Phụ trong “Chuyển Pháp Luân”:

“Chư vị thấy bệnh trị được rồi, người ta lại gọi mình một tiếng ‘khí công sư’, chư vị [cảm] thấy quả là dương dương tự đắc, khoan khoái vô cùng. Đó chẳng phải tâm chấp trước là gì? Khi trị [bệnh] không được thì gục đầu ủ dột; đó chẳng phải tâm danh lợi đang khởi tác dụng là gì?”

Tôi chấp trước vào việc truy cầu danh tiếng. Tôi không thích khi người khác phê bình những điểm yếu của mình. Nguồn gốc chấp trước của tôi chính là nỗi sợ hãi. Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không chỉ nên tìm kiếm vấn đề trên bề mặt mà cần phải truy đến tận gốc rễ của vấn đề.

Là học viên mới, thời gian vô cùng cấp bách và phải được sử dụng cho tốt. Tôi phải nỗ lực tu luyện bản thân trong khi cứu người. Mặc dù còn trẻ nhưng tôi vẫn là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi phải hoàn thành trách nhiệm của bản thân. Tôi phải thực tu Đại Pháp và tu luyện cho tốt bản thân trong mọi tình huống.

Trước đây tôi sợ đám đông. Tôi sợ tàu điện ngầm vì chỗ đó có nhiều người và cảm thấy vô cùng hoảng loạn khi phải đi xe lửa đông người. Sau khi đắc Pháp, tôi quyết định đến Quảng trường Thời Đại, nơi có giao thông đông đúc hơn New York để biểu diễn các bài công Pháp, đứng ở đó tựa như một đứng trên một sân khấu lớn. Có nhiều người đứng xem. Lần đầu đến đó, tôi rất sợ. Tôi cố vượt qua nỗi sợ khi đứng trên đó để chuẩn bị bắt đầu các bài luyện công. Mọi thứ dần lắng lại và tôi trở nên bình tĩnh. Biểu diễn các bài công pháp ngay tại Quảng trường Thời Đại giúp tôi vượt qua được chấp trước sợ hãi dai dẳng trong tâm.

Xin từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/2/71344.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/27/171671.html

Đăng ngày 07-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share