Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-7-2017] Nhân viên chính quyền các cấp ở Trung Quốc đều bị gây áp lực buộc phải tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, nhiều người trong đó bao gồm cả cảnh sát, lính gác ngục, các nhân viên ở trại lao động cưỡng bức biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và không muốn tham gia vào cuộc bức hại.

Cảnh sát trưởng bảo vệ các học viên

Mùa xuân năm 2002, tôi cùng với vài đồng tu khác đã bị cảnh sát bắt giữ, và nhà của chúng tôi bị lục soát.

Khi cảnh sát của đồn cảnh sát địa phương đột nhập vào nhà tôi, tôi đã đóng cánh cửa phòng có chứa các tài liệu giảng chân tướng và nói: “Các ông không được phép lục soát căn phòng này.” Người đội trưởng cảnh sát đáp: “Được, chúng tôi sẽ không lục soát căn phòng đó.”

Một cảnh sát trẻ tìm thấy máy tính xách tay của tôi và đã đưa nó cho người đội trưởng. Anh ta cầm lấy máy và hỏi: “Nó là của chị phải không?” và sau đó thuận tay đặt máy tính của tôi xuống ghế ngồi. Tôi cảm nhận thấy rõ ràng anh ấy đang bảo vệ các đệ tử Đại Pháp.

Nữ cảnh sát trại giam

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bị đưa đến một trại tạm giam ở địa phương và gặp một nữ cảnh sát tên là Tiểu Mai (hóa danh) mới công tác ở đó. Khi Tiểu Mai đang trong phiên trực, cô ấy đã đưa tôi ra khỏi phòng giam và nói chuyện với tôi về Pháp Luân Đại Pháp trong phòng trực.

Tiểu Mai đã rất ngưỡng mộ về những “tri thức” của tôi: “Làm sao mà chị hiểu biết nhiều và nói cho chúng tôi được về những đạo lý cao thâm như thế?” cô ấy hỏi. Tôi trả lời: “Tôi chỉ biết đến những đạo lý đó sau khi đã đọc các bài giảng Pháp của Sư phụ tôi, Ngài Lý Hồng Chí.”

Khi chúng tôi nói chuyện về bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Tiểu Mai nói: “Mọi chỉ thị bức hại Pháp Luân Đại Pháp đều được truyền khẩu qua các cấp, không hề có văn bản chính thức. Tất cả các cảnh sát đều cố tình vi phạm pháp luật. Làm sao mà một người tốt như chị lại có thể là “tội phạm” được? Tất cả các chị đều có tướng mạo thiện lương. Làm sao mà những người tốt như vậy lại có thể bị đưa vào đây? Chắc hẳn Giang Trạch Dân đã bị tâm thần mất rồi!”

Tôi đã rất xúc động khi Tiểu Mai cho phép tôi sử dụng điện thoại di động của cô ấy để tôi có thể giải quyết một số chuyện cá nhân khẩn cấp. Trong khi bị giam giữ, tôi đã không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ngày hôm sau, Tiểu Mai đã bị trưởng trại giam nghiêm khắc nhắc nhở là phải hạn chế tiếp xúc với tôi để bảo vệ hình ảnh của một người cảnh sát và cũng là để bảo vệ cho công việc của cô ấy. Tôi thực sự cảm thấy rất buồn và lo cho Tiểu Mai. Tiểu Mai nói: “Chị Trương à, chị không cần phải lo lắng cho tôi đâu, nếu họ không muốn tôi làm công việc này,…thực ra, điều này là hợp với ý tôi. Tôi cũng không muốn làm cái công việc này nữa và đã tham dự vào một kỳ thi công chức cấp tỉnh rồi.”

Trong trại giam, người của Đội An ninh Nội địa và Phòng 610 đã liên tục thẩm vấn tôi hòng lấy được những thông tin mà họ cần. Mấy lần,Tiểu Mai đã mưu trí đi vào phòng thẩm vấn và đấu lý với họ, nên đã buộc họ phải kết thúc phiên thẩm vấn sớm. Điều này cũng cho tôi thêm thời gian để tăng cường chính niệm của mình.

Trong thời gian hơn 30 ngày ở trại tạm giam, Tiểu Mai và tôi đã trở thành bạn thân. Cô ấy rất tôn trọng và thường cố giúp đỡ tôi, mang cho tôi hoa quả, bánh kẹo và các đồ dùng hàng ngày. Khi biết rằng tôi sẽ bị giáo dưỡng phi pháp hai năm ở một trại lao động cưỡng bức, Tiểu Mai không kìm lòng và gục đầu vào vai tôi khóc nức nở.

Ngày tôi rời trại giam, Tiểu Mai không có mặt vì bận đi học. Khi quay trở về, Tiểu Mai đã đi tìm tôi nhưng tôi đã bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Tiểu Mai lại khóc và nhanh chóng liên lạc với chồng tôi. Vài ngày sau, Tiểu Mai đã cùng với chồng tôi tới thăm tôi ở trại lao động của tỉnh. Nhưng thật đáng tiếc, cô ấy lại không được phép vào gặp tôi.

Bác sĩ ở trại lao động cưỡng bức

Ngày đầu tiên ở trại lao động, tôi gặp một bác sĩ, người đã yêu cầu các lính canh: “Không được để người này làm việc, sức khỏe của cô ta không tốt.” Cô ấy đã yêu cầu các lính canh mỗi ngày phải đưa tôi đến phòng khám ba lần; điều này đã cho tôi cơ hội để nói chuyện với cô ấy. Tôi nói: “Chị thật tốt quá!” Cô đáp: “Chị cũng vậy!”

Rõ ràng là vị bác sĩ này biết rất rõ về Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đang cố gắng để bảo vệ các học viên. Sau đó, vị bác sĩ này thường tới nơi chúng tôi làm việc để xem các lính canh có bắt chúng tôi phải làm các công việc nặng nhọc hay bắt chúng tôi đọc các sách phỉ báng Đại Pháp hay không. Nhờ được bác sĩ đó bảo vệ, không bao lâu sau, tôi đã được trả tự do.

Trong suốt thời gian ở đồn cảnh sát, trại giam, trại lao động cưỡng bức, tôi đã có cơ hội tiếp xúc được với nhiều chúng sinh hữu duyên đáng quý. Bây giờ khi nhớ lại, tôi thấy mọi việc vẫn rõ mồn một như đang hiện ra trước mắt.

Một nữ cảnh sát tên Giang (hóa danh) đã khóc khi cô thông báo với tôi rằng tôi sẽ bị chuyển đến trại lao động cưỡng bức trong ngày hôm đó. Cô nhất quyết đòi mang giúp tôi cái vali lớn và đứng ở cổng trại mắt ngấn lệ nhìn theo chiếc xe trở tôi khuất dần trong bóng chiều tà như thể đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Người trưởng trại giam họ Vương đã nói với các tù nhân khác: “Hãy nhìn xem các học viên Pháp Luân Đại Pháp này và xem họ cư xử với mọi người thế nào, Pháp Luân Công quả thực là tốt!”

Một lần, tôi cùng với một nữ nhân viên ở trại lao động cưỡng bức đã nói chuyện đến nửa đêm. Cô ấy nói: “Chị không biết tôi chán ghét cái công việc này thế nào đâu…. Tôi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Không biết làm công việc này tôi có bị báo ứng không nữa.”

Những người tôi kể trên đây đã thực sự biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, cuộc bức hại là tàn ác, và họ đã hành động theo lương tâm của mình.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/30/351816.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/14/165030p.html

Đăng ngày 24-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share