[MINH HUỆ 14-3-2018] Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) đã gần 20 năm. Từ khi cô ấy bắt đầu tu luyện, mặc dù tôi hết sức ngạc nhiên trước những thay đổi kỳ diệu về tâm tính, sức khỏe và thế giới quan của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không thể thuyết phục tôi chấp nhận Pháp Luân Công. Đặc biệt khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại tà ác vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã vô cùng sợ hãi.

Tuy nhiên, điều đó thậm chí còn khiến tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn về những gì đã xảy ra với vợ mình. Tôi biết trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Công, sức khỏe của cô yếu nhược và mối quan hệ của cô ấy với chị dâu cùng ba mẹ tôi rất căng thẳng. Nhưng tin hay không thì tùy! Tất cả những vấn đề này đều đã được giải quyết khi cô ấy trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Không chỉ rất vui vẻ và khỏe mạnh, cô ấy cũng trở thành một người vợ chu đáo có trách nhiệm với gia đình.

Tôi bắt đầu tin rằng chính là Pháp Luân Công đã cải biến thân tâm cô ấy, và vì vậy tôi quyết định hoàn toàn ủng hộ cô ấy tu luyện.

Tuy nhiên, không lâu sau khi Pháp Luân Công bị ĐCSTQ đàn áp, tôi bắt đầu lo lắng về vợ mình. Dường như cô ấy vẫn tiếp tục làm những gì cô ấy phải làm để truyền rộng và chứng thực Đại Pháp.

Tôi thấy bản thân ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan: Tôi muốn ủng hộ cô ấy nhưng do sợ ĐCSTQ, tôi cũng đã phản đối. Do đó, tôi nói với cô ấy bằng giọng mỉa mai khi nhận ra khoảng cách giữa những gì cô ấy đã thực hiện và những gì Sư phụ Đại Pháp bảo các đệ tử làm: “Nhìn những gì em đã làm xem. Em có biết mình vẫn còn đoạn đường rất dài để theo kịp không?” Bất cứ khi nào cô ấy bảo tôi luyện cùng, tôi trả lời: “Nhìn xem! Dù vài năm nữa mới bắt đầu, anh cũng vẫn theo kịp em dễ dàng, phải không nào?”

Nhận xét của tôi quá phiến diện đến mức không đáng nhận được câu trả lời nào của cô ấy. Thỉnh thoảng khi tôi nói gì đó về Đại Pháp bằng giọng điệu không tôn kính, cô ấy sẽ khóc mà không nói lời nào với tôi, sợ rằng tôi sẽ nói nhiều hơn những lời không tôn kính Đại Pháp.

Nhưng thỉnh thoảng tôi thực sự bội phục các học viên Đại Pháp vì sự kỷ luật mà họ yêu cầu bản thân để đạt được một mục tiêu cụ thể. Đặc biệt khi các mâu thuẫn và hiểu nhầm xuất hiện giữa cô ấy và anh cả của tôi, cô ấy sẽ nhanh chóng chủ động đưa ra lời xin lỗi chân thành.

Hơn nữa, cô ấy còn nấu ăn cho mẹ tôi mỗi ngày, đối xử với bà như mẹ ruột của mình.

Mọi người trong làng ca ngợi cô ấy và đồng ý rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện tuyệt vời.

Ngày 17 tháng 12 năm 2017, vợ tôi đọc cho tôi nghe một bài viết trên Tuần báo Minh Huệ. Câu chuyện kể về một bệnh nhân bị bệnh bạch cầu, đã phải đến bệnh viện gặp bác sỹ, chi nhiều tiền cho điều trị y tế nhưng cuối cùng bị gửi về nhà mà bệnh bạch cầu vẫn không chữa khỏi được. Tuy nhiên sau đó anh ấy gặp một học viên Đại Pháp, học viên này đã hướng dẫn anh luyện Pháp Luân Công và cuối cùng bệnh của anh đã được chữa khỏi.

Dĩ nhiên tôi không thể tin vào “câu chuyện thần thoại” này, vì những gì tôi biết thì bệnh bạch cầu cực kỳ khó chữa. Tôi tranh luận và hỏi xem cô ấy đã tận mắt thấy ai khỏi bệnh bạch cầu sau khi tu luyện Pháp Luân Công chưa. Chỉ bốn đến năm phút sau khi vừa dứt lời, tôi cảm thấy đau đầu dữ dội, sau đó là đau ở lưng. Ngay lập tức tôi nhận thức được rằng mình bị quả báo vì đã nói những điều không tốt về Đại Pháp. Không chút do dự, tôi tạ lỗi với Sư phụ Lý Hồng Chí và hứa không bao giờ như thế nữa.

Trong thời gian ngắn, cơn đau đầu của tôi biến mất. Nhưng cơn đau lưng thì vẫn còn và thậm chí trở nên tệ hơn. Thậm chí tôi không thể dậy khỏi giường.

Mặc dù trước đây tôi từng gặp chút vấn đề nhỏ với lưng, nhưng ít nhất tôi có thể chịu được. Nhưng lần này cơn đau thực sự khó chịu đựng. Vì vậy tôi mặc niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo và Sư phụ Lý hảo.” Tối hôm đó trước khi đi ngủ, tôi mong rằng sáng hôm sau mình có thể dậy được.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy và lật người trên giường, tôi không thấy đau chút nào nữa. Kỳ diệu là cơn đau lưng của tôi đã biến mất.

Tôi nhận ra rằng chính Sư phụ Lý đã chữa lành cho mình. Ngài đã không bỏ rơi tôi, Ngài biết tôi đã chân thành ăn năn về tất cả những gì mình đã làm sai. Nếu xem cơn đau lưng là chuyện ngẫu nhiên, có lẽ tôi sẽ bị liệt và không thể ngồi dậy được nữa.

Hồi tưởng lại, tôi minh bạch rằng mình không bao giờ được ăn nói thiếu thận trọng và bất kính với Đại Pháp. Trước đây, tôi thực sự hoài nghi về Đại Pháp vì tôi không tin có Thần. Tuy nhiên, sau khi tự thân trải nghiệm sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng bất cứ ai phỉ báng Đại Pháp sẽ bị trừng phạt.

Vì vậy, đối với những người vẫn còn bị mê hoặc bởi thuyết vô thần, xin hãy tiếp nhận lời khuyên của tôi: Vì tương lai của chính mình, đừng phỉ báng Đại Pháp, cho dù bạn không phải là một học viên Đại Pháp. Tôi chân thành hy vọng rằng mọi người sẽ có thể tin tưởng những gì các học viên Pháp Luân Công nói. Điều mà đích thân tôi đã trải nghiệm là: nếu bạn tôn kính Đại Pháp, chắc chắn bạn sẽ có tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/14/362869.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/1/169229.html

Đăng ngày 22-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share