[MINHH HUỆ 03-03-2018] Tôi nằm trên giường, không thể cử động được. Thuốc giảm đau có vẻ không hiệu quả. Dù tôi đã uống một liều cao, nhưng cơn đau xương nghiêm trọng vẫn liên tục gây đau đớn cho tôi. Tôi đau đến nỗi không không thể nghĩ được gì, chỉ mong sao nó sẽ ngừng lại.
Đó là tôi vào mùa hè năm 2016. Tôi phải chịu đựng sự đau đớn của bệnh ung thư xương, hay chính xác hơn, là tôi đang cố ngắc ngoải những ngày cuối cùng trên thế giới này.
Tôi là Trần Khánh Hà, 50 tuổi, một lái xe tải từ Hô Luân Bối Nhĩ, Khu tự trị Nội Mông Cổ.
Tôi đã từng rất khỏe mạnh cho tới tháng sáu năm 2016. Khi đó, tôi cảm thấy áp lực ở vùng hậu môn và nó cũng hơi đau. Tôi đã không có thời gian đi khám sức khỏe bởi vì công việc bận bịu, nên tôi chỉ uống qua loa một ít thuốc. Trong vòng hai tuần, mọi thứ trở nên tệ tới mức tôi không thể lái xe được nữa.
Ngày 7 tháng 7, vợ tôi đi cùng tôi tới một bệnh viện chất lượng tốt ở Hô Luân Bối Nhĩ. Sau khi chụp cắt lớp CT, bác sĩ cho biết tôi bị ung thư xương cấp. Tất cả xương của tôi bị rỗ tổ ong, và hai cái xương chày đã chuyển thành màu đen. Các tế bào ung thư đã lan khắp các mao mạch. Việc phẫu thuật là không khả thi: tôi sẽ chỉ chịu đau đớn hơn và có thể bị bại liệt.
Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không còn nghe thấy gì khác nữa trong cuộc thảo luận của bác sĩ và vợ tôi về tin này. Hai ngày sau, tôi nằm bẹp giường, không thể cử động.
Vợ tôi chăm sóc tôi như chăm sóc cho một đứa trẻ. Cô ấy bón cho tôi ăn và uống nước, giúp tôi tắm rửa và lo đến cả việc vệ sinh cá nhân của tôi.
Trong khi lắng nghe những lời an ủi của vợ, tôi thấy khuôn mặt của cô ấy ngày càng xanh xao và cô ấy cười một cách vô vọng, tim tôi như tan nát.
Tôi không muốn chết. Tôi vẫn có những ước mơ của mình, nhưng cơn đau xương đã trở nên không thể chịu đựng nổi. Tôi đau khổ rất nhiều. Cơn đau hành hạ tôi như thể có ai đó dùng dao sắc cắt từng khúc xương của tôi, hoặc giống như một tảng đá khổng lồ đập nát những cái xương đã mềm oặt của tôi. Nó thật kinh khủng.
Vợ tôi đã đi gặp các bác sĩ ở Bắc Kinh và nhận được câu trả lời tương tự: việc điều trị tăng cường cũng sẽ không ích gì.
Chúng tôi trở về quê nhà ở Thương Châu, tỉnh Hà Bắc vào ngày 29 tháng 7. Các bác sĩ ở đó cũng đưa ra chuẩn đoán giống như vậy.
Chúng tôi thuê một căn hộ. Tôi tiếp tục uống thuốc Trung y, hy vọng sẽ có tác dụng phần nào. Tôi tăng liều thuốc giảm đau từ một nửa viên sang hai viên mỗi lần. Nhưng cân đau vẫn tới, và tôi sẵn sàng làm bất kỳ cái gì để ngăn nó lại.
Tôi đã hiểu ý vợ mình: cô ấy muốn tôi ở nhà trong giai đoạn cuối đời và gặp gỡ người thân và bạn bè lần cuối.
“Nếu lựa chọn lần nữa, em sẽ vẫn lấy anh. Nếu có thể có một phép màu, em sẽ quỳ xuống và cầu xin thiên thượng. Chúng ta hãy cầu nguyện cho một phép màu”, vợ tôi nói với tôi.
Chị cả của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chị ấy ghé thăm tôi thường xuyên và mang cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Chị ấy bảo tôi liên tục niệm trong tâm rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Nhưng Đảng Cộng sản đã cấm Pháp Luân Đại Pháp và nói quá nhiều điều xấu về môn tu luyện này. Tôi không muốn nghe lời chị ấy. Tôi bảo vợ tôi mang cuốn sách đi.
Một hôm, chị cả của tôi mang cho tôi một cuốn sách khác, “Người sống sót”. Tôi không biết tại sao tôi lại mở nó ra. Cuốn sách kể nhiều câu chuyện về những người với những căn bệnh khó chữa, đã sống sót sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể đặt cuốn sách xuống được. Tôi đã xúc động với từng câu chuyện và cảm thấy hạnh phúc cho từng người sống sót. Tôi đọc xong cuốn sách trong nước mắt.
Ngày hôm sau, ngày 12 tháng 9 năm 2016, tôi đã mở sách Chuyển Pháp Luân ra. Tôi không có hy vọng gì với căn bệnh ung thư của mình – ngay cả những chuyên gia y học ở Bắc Kinh cũng không điều trị nổi cho tôi. Điều tôi có thể mong chờ là gì? Tôi chỉ muốn đọc sách. Tôi đọc khoảng 50 trang và cảm thấy mệt. Sau đó, tôi nằm xuống và ngủ. Đó là một giấc ngủ ngon đầu tiên tôi có trong nhiều ngày.
Sau khi vợ tôi đánh thức tôi dậy, tôi tiếp tục đọc sách. Mỗi khi uống thuốc, tôi đều muốn nôn ra. Tôi cũng không muốn ăn.
Ngày 15 tháng 9, tôi ngừng uống mọi loại thuốc. Tôi cũng ngừng ăn. Mặc dù không ăn uống gì, tôi cảm thấy cơ thể tốt hơn, và cơn đau kinh khủng đã biến mất. Tôi tiếp tục không ăn mỗi ngày.
Vào ngày thứ bảy, dạ dày của tôi bắt đầu kêu réo rắt. Tôi ăn súp. Một luồng năng lượng ấm nóng từ dạ dày tỏa ra khắp cơ thể tôi. Đôi chân của tôi đã làm theo ý muốn của tôi khi tôi trở lại giường. Không còn đau ở lưng khi bị áp lực. Những chỗ sưng cũng giảm xuống. Tôi cảm thấy thoải mái và thư giãn.
Tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi thấy Sư phụ, và Ngài dùng tay lấy ra cái gì đó cỡ bằng cái khăn mùi xoa từ chân của tôi. Khi tôi tỉnh dậy, đôi chân của tôi nhẹ nhõm. Tôi gọi vợ và cho cô ấy thấy tôi có thể cử động được chân. Chúng tôi quá phấn khởi vì tôi có thể nhấc được chân lên. Chúng tôi đã khóc.
Một vài học viên tới nhà tôi học các cuốn sách Đại Pháp với tôi. Họ khuyến khích tôi, và tôi hồi phục một cách nhanh chóng. Không lâu sau, tôi có thể ngồi dậy và để chéo một chân trong tư thế thiền định. Tôi có thể đi một dặm không nghỉ.
Tôi đã kể câu chuyện của mình với những người khác. Tôi muốn để mọi người biết về sức mạnh của Đại Pháp. Khi tôi nói chuyện với một người hàng xóm, tôi thấy Sư phụ hiện ra trên bầu trời. Ngài bảo tôi dạy họ tập các bài tập Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi biết Sư phụ muốn tôi trân quý cuộc đời mới hồi sinh của mình và giúp đỡ những người khác hiểu và học Đại Pháp. Với lòng biết ơn vô hạn, tôi chân thành tạ ơn Sư phụ vì đã cứu độ tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/3/362438.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/15/169053.html
Đăng ngày 7-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.