Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-01-2018] Tôi năm nay 65 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Công được 14 năm. Tôi đã có một trải nghiệm kỳ diệu khi tôi quyết định đi trên con đường tu luyện và Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới.

Chị gái của tôi học Pháp Luân Công trước và đã giới thiệu môn tập này với tôi. Hàng ngày, tôi đều bận rộn với cửa hàng tạp hóa của mình và đã không dành thời gian để đọc nó. Công việc kinh doanh của tôi đang thuận lợi. Khách hàng ngưỡng mộ vợ chồng tôi vì chúng tôi tử tế, dễ tính, và biết quan tâm tới người khác.

Thế rồi, chủ cửa hàng bên cạnh trở nên ghen tị với vợ chồng tôi. Một ngày, chồng tôi xảy ra xung đột với ông ấy trong khi trông cửa hàng. Khi tôi biết việc này, tôi đã tới cửa hàng và cãi nhau với người chủ cửa hàng kia. Ông ấy cầm một cái liềm dài trên giá đồ của tôi và chém vào đùi và thắt lưng của tôi. Tôi đổ gục xuống, thân thể đầy máu và được đưa tới bệnh viện.

Tôi bị một vết rách dài khoảng 15cm trên đùi trái và một vết rách khoảng 8cm ở bó thần kinh ở phần cuối cột sống. Tôi bị chuyển tới Bệnh viện Vũ Hán và họ đã từ chối nhận tôi. Sau đó, tôi được chuyển tới Bệnh viện Quân y 301 ở Bắc Kinh.

Một bác sĩ nói với chúng tôi sau khi tôi ở viện 20 ngày rằng: “Chúng tôi đã cố hết sức. Loại tổn thương thần kinh này không thể chữa được ở bất kỳ đâu trên thế giới.” Ông ấy nói nó có thể gây ra bệnh đau nửa thân dưới, tê cơ, mất chủ động đại tiểu tiện, và bị liệt chân.

Tôi được cho ra viện và chuyển tới một bệnh viện địa phương để tiếp tục điều trị. Ở đó, tôi gặp một thợ nề bị tổn thương thần kinh trong một tai nạn lao động. Ông ấy đã phải phẫu thuật vài lần để nối các dây thần kinh lại với nhau. Đôi chân của ông ấy bị biến dạng, cong vẹo và rất gầy. Ông ấy gầy rộc. Ông ấy bảo với tôi rằng đốc công của ông không thể chi trả tiền điều trị. Tôi cảm thấy thật đau buồn khi nhìn thấy ông ấy phải chịu những hậu quả như vậy chỉ từ việc bị tổn thương thần kinh, trong khi vết thương của tôi là nhánh chính của bó thần kinh chi dưới.

Chị gái tôi tới thăm tôi và mang cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Ngay sau khi đọc sách, tất cả nỗi đau đớn của tôi đều biến mất, và tôi có thể đi lại được. Tôi đã khóc vì xúc động. Cuốn sách đã cứu tôi khỏi nỗi thống khổ của bệnh tật và ban cho tôi cuộc đời thứ hai!

Tuy nhiên, chồng tôi đã cấm tôi học Pháp Luân Công, vì ông ấy sợ rằng tôi sẽ bị bức hại trong cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Chị gái tôi đã lấy lại sách và mang cho người khác đọc.

Tôi bị đau khắp cơ thể, các loại bệnh tật của tôi bắt đầu quay trở lại. Chồng tôi rất sợ hãi. Tôi nói với ông ấy bằng giọng yếu ớt: “Tôi trở thành như thế này là vì ông không cho tôi học Pháp Luân Công. Ông có thể chăm sóc cho tôi suốt phần đời còn lại của tôi không? Ông có thể chịu đau thay cho tôi không? Tôi kiên quyết học Pháp Luân Công. Tôi phải học nó.”

Ông ấy thấy sự kiên định của tôi và đã yêu cầu chị gái tôi mang cuốn sách trở lại.

Cho đến hôm nay, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 14 năm, và lúc nào tôi cũng khóc khi nhớ lại trải nghiệm này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/13/359565.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/14/167585.html

Đăng ngày 6-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share