Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-11-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 45 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện cách đây 21 năm. Suốt những năm đó, tôi đã sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Tôi có công việc tốt, rất thành công và có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tôi đã nhận được lợi ích to lớn từ Đại Pháp.
Tai nạn ô tô nghiêm trọng
Khi con trai tôi một tuổi, chúng tôi về thăm cha mẹ ở vùng nông thôn. Sau khi đến nơi, tôi bảo lái xe đưa tôi đến nhà chị gái mình. Thật ngạc nhiên, con trai tôi không muốn lên xe đi cùng.
Trên đường về, vì hơi chóng mặt nên tôi ngồi ở phía sau xe. Sau khi chúng tôi đi được vài dặm, ô tô chạy chệch khỏi đường và lao xuống dốc. Tôi nói với lái xe: “Hãy ra khỏi xe ngay! Ô-tô có thể bốc cháy.” Khi đã chạy ra xa khỏi ô tô, tôi nhận thấy lái xe vẫn ở bên trong. Vì vậy tôi quay lại, rồi cùng một vài người qua đường giúp lái xe ra khỏi xe. Cả hai chúng tôi bị một vài chỗ thương nhẹ nhưng không nghiêm trọng. Tuy nhiên, phần trước của ô tô đã bị vỡ nát.
Mọi người mừng là con trai tôi không có ở trong xe và tôi thì ngồi ghế sau. Trong tâm tôi biết rằng chúng tôi đã nhận được lợi ích nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Đúng như Sư phụ giảng:
“Có gặp cũng vậy, không gặp cũng vậy, đảm bảo là chư vị sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì; điểm này tôi có thể đảm bảo được.” (Chuyển Pháp Luân)
An bài của Sư phụ
Năm 2004, nơi tôi làm việc hoạt động không tốt và nhiều nhân viên bị sa thải. Một phụ nữ làm việc cạnh tôi sinh con. Tôi nghĩ cô ấy sẽ khó khăn hơn nếu bị sa thải, vì vậy tôi đã xin nghỉ sau thời gian 10 năm làm việc ở đó.
Không lâu sau, một công ty nước ngoài thuê tôi. Tuy nhiên, môi trường làm việc ở đó không thuận lợi để làm ba vệc, vì vậy tôi quyết định đổi việc. Hai tháng sau, một học viên nói với tôi về một cơ hội công việc khác.
Trong khi chờ phỏng vấn, tôi cầm một tờ báo lên và đọc về việc Trung Quốc gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới. Đó là vấn đề đầu tiên ông chủ đề cập đến trong buổi phỏng vấn, vì vậy tôi thể hiện như rất am hiểu. Tôi cũng nói về những kinh nghiệm công việc trước đây của mình. Ông đã thuê tôi ngay.
Người học viên kia hỏi tôi: “Chị nói chuyện với ông chủ giỏi quá. Làm sao chị biết nhiều vậy?” Tôi bật cười vì đó là do Sư phụ đã an bài.
Trong suốt 10 năm tôi làm việc ở đó, nhà máy đã hoạt động vô cùng tốt và cũng vươn ra quốc tế. Quan trọng nhất là khi tôi làm việc tại đây, nhiều người đã biết đến cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.
Uy lực của Đại Pháp
Có một tai nạn nghiêm trọng xảy ra ở nơi làm việc và một công nhân đã tử vong. Cuối cùng gia đình anh ấy đã ký một thỏa thuận với công ty và ông chủ yêu cầu tôi đến thăm họ. Gia đình đã phàn nàn về tổng số tiền mà họ được nhận và họ cũng khó chịu vì ông chủ của tôi đã không đến. Mặc dù muốn ra về, nhưng tôi đã ở lại và lắng nghe, vì người đàn ông đó qua đời khi chỉ mới ngoài 30 tuổi trong khi đang gánh vác việc chăm sóc cho cả người già và trẻ trong gia đình. Họ khá nghèo.
Sư phụ đã dạy chúng ta “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu…” (Chuyển Pháp Luân). Vì vậy tôi nghĩ mình phải nhẫn. Sau đó tôi nhớ ra Sư phụ đã giảng cho chúng ta về uy lực to lớn của Chân-Thiện-Nhẫn, nên tôi đã mặc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Xin Sư phụ giúp con!”
Thậm chí tôi chưa niệm hết lần thứ ba thì một người phụ nữ trong gia đình nói: “Đừng chửi mắng họ nữa. Họ đã đến nhà chúng ta thì họ là khách. Tất cả chúng ta đều là những người làm thuê và không dễ dàng gì để kiếm sống. Ngày mai chúng ta có thể nói chuyện với ông chủ công ty.” Chồng cô ấy đã ngừng chửi mắng. Chín chữ thần thánh đó thật linh nghiệm và đã giải nguy cho tôi trong lúc khó khăn.
Chiểu theo các Pháp lý
Ông chủ rất tin tưởng tôi, vì là một học viên Đại Pháp, tôi sống chiểu theo các Pháp lý và không dễ bị hối lộ. Tôi được giao phụ trách bộ phận cung ứng và bán hàng. Đó là một vị trí nhiều người thèm muốn vì ở vị trí này người ta có thể kiếm được thêm tiền hoa hồng và nhận hối lộ.
Mặc dù ông chủ tin tưởng tôi, các cổ đông của nhà máy đã bí mật điều tra tôi bằng cách nói chuyện với một nhà cung cấp, người này là bạn thân của một cổ đông lớn. Nhà cung cấp này đã hỏi: “Các vị tìm được một nhân viên tốt như vậy ở đâu vậy?”
Họ đã nói cho tôi biết về điều này vì họ không muốn tôi biết chuyện qua tin đồn. Ông chủ tôi nói: “Người có đức tin thực sự khác biệt!”
Việc bán hàng cũng thường được coi là công việc “bờ sông”, vì nó thường liên quan đến những nơi tiêu khiển không lành mạnh và đáng ngờ. Tôi chưa bao giờ mời khách hàng của mình đến những nơi như vậy. Khi buộc phải đi cùng họ, tôi tìm cách để không tham gia vào bất cứ hoạt động trái đạo đức nào.
Sau khi việc kinh doanh của chúng tôi phát triển, chúng tôi có khách hàng từ nước ngoài và các thành phố lớn khác. Khi họ yêu cầu đến những nơi như vậy, tôi đã đưa họ đến tiệm mát-xa chân. Tôi nghĩ việc này không vi phạm tiêu chuẩn của học viên.
Sư phụ giảng:
“Những tìm tòi của nhân loại là vì để cạnh tranh kỹ thuật, mượn cớ là để cải biến điều kiện sinh tồn, nhưng đa số là lấy việc bài xích Thần, phóng túng đạo đức nhân loại [vốn để] ước chế tự thân làm cơ sở, do đó văn minh xuất hiện của nhân loại quá khứ mới bị huỷ diệt nhiều lần.” (Chuyển Pháp Luân)
Sau khi học Pháp của Sư phụ, tôi nhận ra rằng thậm chí dù mình không làm điều gì thực sự xấu thì đó vẫn là “những hành vi trượt dốc về đạo đức”. Nếu mọi việc tôi làm phù hợp với Pháp, thì làm sao nó có thể làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh được?
Từ đó, tôi chỉ chiểu theo những yêu cầu của Sư phụ và công việc kinh doanh phát triển gấp đôi mỗi năm trong bốn năm tiếp theo. Thu nhập của tôi tăng lên khi tôi thành phó tổng giám đốc, và ông chủ thậm chí đã mua cho tôi một căn nhà.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/18/356840.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/20/167651.html
Đăng ngày 10-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.