Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-11-2017] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Tôi năm nay 79 tuổi, và bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1996. Nghĩ rằng mình tuổi tác đã cao mà trình độ học vấn thấp, nên những năm trước tôi không tham gia giao lưu chia sẻ tại Pháp hội Trung Quốc. Lần này, tôi đột phá quan niệm đó và muốn được báo cáo với Sư phụ về tình huống tu luyện của bản thân, cũng như giao lưu cùng các đồng tu.

Lãnh đạo nói: “Chưa từng thấy ai chủ động nhường cơ hội thăng tiến cho người khác”

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi minh bạch một số pháp lý, dần dần xem nhẹ danh lợi người thường, gặp sự việc đều trước tiên nghĩ bản thân là người tu luyện mà suy nghĩ cho người khác trước.

Trong một lần đơn vị công tác cơ cấu lại, lãnh đạo cấp cao của công ty đã quyết định đề bạt tôi từ cấp phó thăng lên cấp trưởng. Khi lãnh đạo tìm tôi để trao đổi về việc này, trước hết tôi cảm ơn sự tín nhiệm của lãnh đạo dành cho tôi, sau đó tôi nói ra suy nghĩ của mình. Tôi nói rằng hiện tại tôi đã tu luyện Pháp Luân Công, vậy nên tôi suy nghĩ cho đơn vị công tác và người khác trước. Rồi tôi đề bạt một đồng nghiệp trẻ ngoài 30 tuổi đảm nhận vị trí cấp trưởng. Tôi nói rằng cá nhân tôi chỉ là có nhiều kinh nghiệm thực tiễn hơn, còn xét về tuổi tác, hay trình độ học vấn, thì vị đồng nghiệp kia đều ưu thế hơn tôi, chênh lệch rất lớn, thăng chức cho cô ấy sẽ mang lại nhiều lợi ích cho sự phát triển của doanh nghiệp hơn.

Lãnh đạo sau khi xem xét đã chấp thuận đề xuất của tôi. Sau đó, thực tế đã chứng minh là kiến nghị của tôi hoàn toàn chính xác. Sau đó, lãnh đạo cảm ơn tôi và nói: “Hiện nay, người ta tranh đấu để được thăng chức thăng quyền và tiền bạc, tôi chưa từng thấy ai chủ động muốn nhường cơ hội thăng tiến cho người khác.” Tôi bảo ông ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thân tâm thụ ích, đối với chức vụ, lương bổng tôi không truy cầu, và rằng mấy năm nữa là tôi về hưu, nên để đơn vị có một cơ cấu nhân sự ổn định cũng là việc tốt nên làm. Lãnh đạo nói: “Pháp Luân Đại Pháp tốt như vậy, nếu ai ai cũng đều luyện pháp môn này thì tốt biết mấy!”

Nhiều người biết đến chuyện này và họ rất tôn trọng tôi. Không ai trong đơn vị can nhiễu tôi khi Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại. Sau khi tôi nghỉ hưu, nhiều lãnh đạo đơn vị còn đến thăm tôi, và một trong số các lãnh đạo đương nhiệm vẫn nhắc lại câu chuyện tôi chủ động nhường lại chức vụ cho người trẻ tuổi hơn. Đơn vị còn tặng tôi một tấm biển lưu niệm.

Từ chối khoản tiền phụ cấp

Mặc dù tôi từ chối vị trí mới được đề bạt, nhưng các lãnh đạo cấp cao vẫn rất tín nhiệm tôi và bổ nhiệm tôi làm tổng giám đốc của một công ty con chuyên về dịch vụ lao động. Về cơ bản, con cái đã trưởng thành của các nhân viên biên chế đều có thể làm việc theo diện nhân viên hợp đồng ở đó trước khi họ có thể tìm được một công việc chính thức ở nơi khác. Tôi quản lý công ty con này rất hiệu quả; trong vòng ba năm, tôi không chỉ khiến chi nhánh này vận hành trơn tru, mà còn giúp lợi nhuận của nó tăng hơn hai triệu nhân dân tệ mỗi năm.

Nhìn thấy những cống hiến và đạo đức trong công việc của tôi, lãnh đạo đã đề nghị tôi kiêm nhiệm phụ trách thêm một công ty con khác kinh doanh đa dạng dịch vụ. Vốn dĩ là có hai người quản lý hai công ty này, nhưng giờ tôi lại giao trách nhiệm phụ trách cả hai, mọi quyết định quan trọng cũng như tiền bạc của hai công ty đều do tôi một tay quyết định.

Tôi muốn về hưu sớm và nghĩ rằng sẽ nỗ lực học Pháp và luyện công nhiều hơn nữa. Nhưng được Đại Pháp khai trí khai huệ, tôi có thể làm tốt công tác điều hành hai công ty con thật hiệu quả, và gây ấn tượng mạnh với các lãnh đạo cấp cao. Họ hy vọng tôi sẽ ở lại lâu hơn và không muốn tôi rời đi.

Bởi tôi luôn chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn, nên các lãnh đạo, nhân viên, và đối tác đều tín nhiệm tôi. Họ biết tôi có đạo đức tốt, và hiểu rõ rằng chính nhờ tín tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi được như vậy. Trong các cuộc gặp mặt hoặc bữa cơm liên quan đến kinh doanh, tôi luôn tuân theo quy định và không bao giờ tiêu tiền công vào việc tư.

Khi biết rằng mình sẽ được nhận khoản tiền phụ cấp chức vụ vào cuối năm, tôi liền đề nghị thủ quỹ ở công ty dịch vụ lao động loại khoản thưởng ra khỏi tiền thu nhập của tôi. Nhưng cô ấy và những người trong phòng của cô ấy đều không đồng ý, họ nói: “Anh đã đóng góp rất nhiều cho sự lớn mạnh của công ty này. Hơn nữa nhờ có anh thì tiền lương, tiền thưởng của chúng tôi mới được tăng lên đáng kể như thế. Anh xứng đáng được nhận nó.” Tôi bảo với họ rằng tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đang chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn mà làm việc; tôi không thể nhận hai khoản tiền thưởng được bởi tôi không làm việc của hai người.

Như vậy, thông qua lời nói và cách hành xử của tôi, cán bộ công nhân viên của cả hai công ty biết rằng những người tu luyện Pháp Luân Công đều là người tốt, không vì danh lợi mà tranh mà đấu.

Câu chuyện về một vụ trộm

Sư phụ giảng:

“cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Quả đúng là như vậy! Một buổi tối thứ Bảy, phòng làm việc của tôi bị trộm. Phòng bảo vệ cách phòng làm việc của tôi không quá 10 mét, như vậy có thể là kẻ trộm đã leo tường đột nhập vào.

Các ngăn kéo ở bàn làm việc của tôi đều bị cậy mở, ngoại trừ ngăn kéo đầu tiên, tôi để toàn bộ tiền bạc ở đó. Khi cảnh sát đến kiểm tra hiện trường cũng không sao lý giải nổi: sao kẻ trộm lại đột nhập vào rồi đi ra mà lại không lấy trộm tiền?

Một đồng nghiệp nói rằng anh ấy biết lý do: “Người tốt thì luôn gặp hảo sự. Ngay cả kẻ trộm cũng không thể lấy trộm tiền của người tốt mang đi.” Những từ này được lan truyền nhanh chóng trong công ty.

Người thường không thể lý giải, nhưng trong tâm tôi minh bạch rằng chính là Sư phụ đã giúp đỡ và bảo hộ tôi.

Bí thư thôn minh bạch chân tướng đắc phúc báo

Sau khi Đảng Cộng sản bắt đầu bức hại tàn bạo Pháp Luân Công vào tháng Bảy năm 1999, tôi bị cảnh sát bắt và giam giữ phi pháp. Gia đình tôi từ ủng hộ tôi tu luyện mà đã chuyển sang phản đối, cản trở tôi luyện công, một mực không cho tôi ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Lúc đó, trong tâm tôi cũng rất sợ hãi.

Thông qua học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, tôi nhận ra điều đó là sai, và dần dần tôi trừ bỏ tâm sợ hãi, ra ngoài giảng chân tướng cứu người.

Để có thể đi ra ngoài cứu người, trước hết tôi phải khai sáng được hoàn cảnh tu luyện trong gia đình. Bởi vậy, tôi cố gắng yêu cầu bản thân nhất ngôn nhất hành đều phải phù hợp với pháp lý, và dùng lời nói và hành động để dần dần ảnh hưởng và cải biến tư tưởng của người nhà. Ấn tượng với những thay đổi cả tâm lẫn thân của tôi, dần dần người nhà đã liễu giải chân tướng và thay đổi thái độ. Con trai tôi nói với họ hàng bè bạn rằng: “Cha tôi nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà thân thể được khỏe mạnh, hơn 20 năm nay, ông không cần uống dù chỉ một viên thuốc, cũng không cần đến bác sỹ thăm khám. Mặc dù cha tôi đã 80 tuổi rồi, nhưng ông bước đi cứ như thanh niên trai tráng vậy, và đối xử với người khác rất thiện lương.”

Hiện tại, tất cả họ hàng thân thuộc của tôi đều minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội). Những điều tương tự cũng xảy ra ở đơn vị nơi tôi công tác và công nhân viên ở công ty tôi đa phần đều đã làm tam thoái.

Tôi cũng hay về quê nhà ở vùng nông thôn để giảng chân tướng cho dân làng. Mỗi lần về tôi đều mang theo tài liệu chân tướng, tùy theo tình huống thực tế của mỗi nhà mà phát cho họ. Với mỗi cán bộ thôn tôi đều phát tặng một cuốn “Cửu Bình Cộng sản Đảng” để họ hiểu tại sao cuộc bức hại này lại sai trái. Sau khi minh bạch chân tướng, bí thư thôn nói với tôi: “Mỗi lần cấp trên đưa hoặc qua các cuộc họp mà tôi có những tài liệu nói điều bất hảo về Pháp Luân Công, tôi thường giữ lại, không đem phát mà đem đốt hết. Tôi không muốn dân làng nhìn thấy chúng.” Vậy nên dân làng ai nấy đều có nhận thức chính diện về Pháp Luân Công, đều biết Đại Pháp là tốt.

Bí thư thôn cũng được phúc báo vì những việc làm tốt đẹp của ông ấy với Đại Pháp. Tình hình tài chính của gia đình ông ấy rất ổn định, con trai vừa tốt nghiệp đại học liền nhanh chóng trúng tuyển vào làm ở một ngân hàng với vị trí khá tốt. Giờ đây, ông ấy đã có một cháu đích tôn kháu khỉnh. Bí thư thôn nói rằng chính bởi ông ấy ủng hộ Đại Pháp và các học viên nên mới được phúc báo như vậy. Tôi từng nghe thấy ông ấy nói với người khác rằng: “Tôi thường niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’.” Sau đó, khi hết nhiệm kỳ bí thư thì ông ấy vui vẻ rút lui.

Bí mật để có thể luôn khỏe mạnh

Một lần, tôi về quê thì vừa hay gặp mẹ vợ của cháu trai tôi. Bà ấy vì gặp tai nạn mà bị thương ở chân và lúc đó đang ở lại nhà của cháu trai tôi để dưỡng thương. Tôi giảng chân tướng Đại Pháp với bà ấy, và bà ấy rất vui mừng vì điều đó. Trước khi rời đi, tôi bảo bà ấy hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” sẽ được phúc báo. Tôi cũng đưa cho bà ấy tấm bùa hộ mệnh Đại Pháp và bà ấy vui vẻ đón nhận.

Sau đó, cháu trai tôi bảo tôi rằng mẹ vợ của cháu thường xuyên niệm những chữ đó. Sức khỏe của bà ấy đã cải thiện, và không lâu sau đó bà ấy có thể đi lại được. Một hôm, cháu trai tôi nói đùa với bà ấy rằng: “Bùa hộ mệnh này là của bác con tặng, mẹ trả nó cho con nhé!”

Bà ấy liền nói: “Không được! Đây là sinh mệnh của ta.” Hiện tại, toàn thể gia đình bà và hàng xóm láng giềng đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Điều tương tự cũng xảy ra với một đồng nghiệp của tôi. Tôi từng làm việc cùng bà ấy 50 năm về trước, và giờ bà ấy cũng gần 80 tuổi rồi. Khi tôi đến thăm, bà ấy ngạc nhiên trước sức khỏe của tôi, bà ấy nói: “Làm sao nhìn ông lại trẻ trung và khỏe mạnh như vậy? Trông tôi này, tôi hiếm khi nào có thể đi lại mà không cần cháu gái giúp.”

Tôi bảo bà ấy: “Bí mật của tôi là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói với bà ấy tu luyện Đại Pháp giúp tôi đề cao cả tâm lẫn thân ra sao. Bà ấy chăm chú lắng nghe và gật đầu.

Sau đó, khi chúng tôi nói chuyện qua điện thoại, bà ấy bảo tôi rằng nhờ niệm những câu mà tôi đã bảo mà bà ấy đã có thể tự mình đi lại. Những người xung quanh bà đều biết chuyện này và đều nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Họ cũng biết rằng Đảng Cộng sản bức hại Pháp Luân Công, bịa đặt hãm hại Pháp Luân Công, lừa dối dân chúng, vô cùng xấu xa!

Học thuộc “Chuyển Pháp Luân”

Với tôi mà nói, học thuộc Pháp quả là vô cùng khó khăn. Tôi cố gắng học và thấy rằng mình học thuộc rất chậm. Cứ học đoạn sau thì quên đoạn trước, gần như không có tiến triển. Tôi nghĩ: “Có lẽ mình đã quá già để học thuộc rồi.”

Sau đó, một chia sẻ của một đồng tu đã giúp tôi thay đổi suy nghĩ. Ông ấy bị mù, nhưng ông có thể học thuộc cả bốn tập “Hồng Ngâm”, cũng như nhiều đoạn Pháp trong sách “Chuyển Pháp Luân” và “Tinh Tấn Yếu Chỉ”. Ông ấy học thuộc bằng cách: khi chúng tôi học Pháp chung, chúng tôi đọc từng câu một, ông ấy có thể đọc lại luôn câu Pháp đó, ông ấy vừa nghe vừa học thuộc. Khi chúng tôi thấy câu nào mà ông ấy không nhớ, chúng tôi liền nhắc lại. Mỗi đoạn Pháp mà ông ấy đã thuộc, ông ấy có thể nhẩm lại hết lần này đến lần khác, khiến ông ấy ghi nhớ Pháp rất tốt. Ông ấy ngủ rất ít và trong ngày hễ có thời gian liền nhẩm Pháp.

Từ tình huống của ông ấy, tôi nghĩ đến bản thân mình: Nếu nói về việc học thuộc Pháp, thì trong chúng tôi liệu có ai khó khăn bằng ông ấy? Chính là ông ấy kiên định tín Sư tín Pháp. Ông ấy chính là muốn mỗi tế bào đều hòa tan trong Pháp. Đó là lý do tại sao ông ấy lại có thể học thuộc tốt như vậy.

Kể từ đó, tôi dành nửa ngày để ra ngoài giảng chân tướng Đại Pháp, nửa ngày còn lại để học Pháp cùng với các đồng tu. Sau đó, hễ có thời gian là tôi lại học thuộc và nhẩm Pháp. Giờ đây, sau khoảng một năm, tôi đã có thể học thuộc và tự nhẩm đọc toàn bộ cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/9/356202.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/10/166348.html

Đăng ngày 1-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share