Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-11-2017] Tôi sinh ra trong một ngôi làng. Cha tôi có tính khí nóng nảy và rất thô bạo, còn tôi thì rất bướng bỉnh. Trong suốt thời thơ ấu của mình, nếu tôi không vâng lời cha, ông sẽ đánh tôi. Điều đó khiến tôi sinh tâm thù hận và thề rằng tôi sẽ rời bỏ ngôi nhà này.
Sau khi tốt nghiệp một trường kỹ thuật, tôi mong mỏi được rời khỏi nhà. Tôi được phân công làm việc ở một thành phố cách nhà tôi khoảng 200 dặm.
Tôi kết hôn. Tính cách của chồng tôi còn tệ hơn cả cha tôi. Anh không thể giữ được bình tĩnh một chút nào. Và anh cũng không phải là người đàn ông có trách nhiệm. Ngày nào tôi cũng cáu giận và mắc nhiều bệnh tật. Vào thời điểm đó con trai tôi còn rất nhỏ, tôi cảm thấy bất lực và vô vọng. Tôi đau đớn đến nỗi bước đi không vững.
Tôi không còn có thể chịu đựng bất cứ điều gì về thể chất hay tinh thần nữa. Tôi bị dị ứng với nhiều loại thuốc, vì vậy để hồi phục sức khỏe, tôi đã tập thử rất nhiều môn khí công giả khác nhau bất cứ khi nào tôi thấy ai đó nói về hiệu quả của chúng. Quả là bi kịch, tất cả các môn khí công đó đều mang theo phụ thể. Tôi đã sai lầm làm theo chỉ dẫn mà trị bệnh cho người khác, mặc dù bản thân tôi mang cả đống bệnh trong người. Mặt tôi trông xám xịt.
Một ngày nọ tôi có cơ hội mượn được một bản Chuyển Pháp Luân từ đồng nghiệp. Sau khi đọc cuốn sách, tôi biết rằng mọi môn khí công tôi từng học trước đây đều mang đầy phụ thể. Tôi quyết tâm tìm hiểu Pháp Luân Công. Nhưng tôi đã không nghiêm túc cho đến khi một tai nạn xảy đến với tôi.
Một vụ cháy lớn đã thức tỉnh tôi
Do ngộ tính kém, sau chỉ một lần đọc tôi đã nhét cuốn Chuyển Pháp Luân vào trong ngăn kéo bàn làm việc ở văn phòng. Mặc dù tôi đã từ bỏ các môn khí công có mang theo phụ thể, tôi không nhận thức được nội hàm thâm sâu hơn của Chuyển Pháp Luân. Hàng ngày tôi bận rộn với việc chăm sóc nhà cửa và chăm con trai. Tuy nhiên, tôi có cảm giác cuốn sách này có thể bảo vệ tôi.
Một hôm, nơi làm việc của tôi bị hỏa hoạn lớn vào lúc nửa đêm. Tôi làm việc trong một trung tâm thương mại lớn chứa nhiều hàng dễ cháy. Toàn bộ cấu trúc bên ngoài của tòa nhà bị cháy rụi từ tầng một cho tới tầng năm.
Vài ngày sau, các viên chức của một công ty bảo hiểm đã tới để kiểm tra xem có còn sổ sách kế toàn nào còn lại không. Tôi đi theo họ vào trong để xem. Thật là bi kịch! Mọi hàng hóa đều bị cháy hết.
Tôi đi lên tầng năm để kiểm tra văn phòng của mình và để xem xem những vật dụng cá nhân và tiền mặt của tôi có còn không. Khi tôi đi dọc hành lang, tôi thấy các văn phòng đều đã biến thành tro. Một trong những đồng nghiệp của tôi tìm thấy chiếc vòng cổ bằng vàng và đồ trang sức của cô đã bị tan chảy.
Khi tôi bước vào văn phòng của mình, tôi ngạc nhiên vui mừng khi thấy mọi thứ đều ổn, chỉ có cửa bị cháy. Các bàn và tủ đều không bị hư hại. Tôi rất phấn khích và nói với các đồng nghiệp rằng: “Cuốn Chuyển Pháp Luân trong ngăn kéo của tôi đã bảo vệ văn phòng này.”
Sau vụ cháy lớn đó, tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Công, nhưng không hoàn toàn thực tu.
Đến một ngày tôi bắt đầu run rẩy. Tôi cảm thấy lạnh, sốt, và không tài nào ngủ được. Trong vài hôm, tôi nhìn thấy một con vật giống như con thỏ trắng đang cố gắn lên người tôi, nhưng nó không thể. Tôi nhận ra rằng đó là do tôi đã luyện môn khí công mang theo phụ thể. Kể từ đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công một cách nghiêm túc.
Ép bản thân hướng nội
Sư phụ đã rất nhiều lần tiêu trừ nghiệp bệnh cho tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi đã vượt qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác về nghiệp bệnh. Thời gian đầu tôi không cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng như các học viên khác đã từng trải nghiệm. Tôi luôn ở trong trạng thái đau đớn.
Não tôi cảm giác như thể là một khối nghiệp lực bị bó cứng lại, và tôi đã phải chịu đựng từng giây trong ngày hôm đó. Bất cứ khi nào tôi chìm trong đau đớn, dường như não của tôi lại giật liên hồi. Trong khi tôi ngồi đả tọa, khuôn mặt tôi nhăn nhó và cổ tôi cứng lại.
Những khổ nạn từ gia đình
Khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi bị giam hai lần trong một trại lao động cưỡng bức trong hơn bốn năm vì có niềm tin vững chắc vào Pháp Luân Đại Pháp. Sức khỏe của tôi trở nên tồi tệ hơn sau khi tôi được phóng thích khỏi trại lao động. Tôi nhờ vào luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công mà duy trì sự sống của mình.
Khi tôi bị giam tại trại lao động, chồng tôi đang sống cùng một phụ nữ khác. Anh không dạy bảo con trai chúng tôi, và cũng không chăm sóc tốt cho nó. Con trai tôi sống như một đứa trẻ vô gia cư và thường tới sống với bà con họ hàng của chúng tôi.
Khi được thả khỏi trại lao động, trong túi tôi không có đến một xu. Nơi làm việc của tôi đã sa thải tôi, và tình trạng sức khỏe của tôi rất kém.
Trong suốt bốn năm bị giam giữ, chồng tôi chưa bao giờ tới thăm tôi. Hễ có ai hỏi thăm tôi, anh lại chửi rủa tôi. Tôi muốn rời bỏ anh, vì vậy tôi đã yêu cầu ly dị. Anh ta đồng ý. Con trai tôi sống với chồng tôi bởi vì tôi không thể chăm lo cho cháu.
Tôi sớm nhận ra rằng vào thời gian đó tôi chỉ nghĩ đến nhu cầu của bản thân mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cứu họ. Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi ly dị, tôi không hề có tin tức gì về chồng cũ và con trai mình.
Sau đó tôi được biết chồng cũ của tôi đã lâm vào tình trạng khó khăn. Anh ta đã đâm bị thương một người trong vụ tai nạn ô tô và phải trả một khoản tiền bồi thường rất lớn. Cuối cùng anh mắc một khoản nợ khổng lồ – gần một triệu Nhân dân tệ. Con trai tôi không trả lời điện thoại khi tôi gọi. Cháu không coi tôi là mẹ, và cũng không giao tiếp với tôi.
Khi tôi trưởng thành trong tu luyện, tôi nhận ra rằng tôi đã không thực thi tốt những gì mà một học viên Đại Pháp cần làm cho gia đình mình. Là một học viên Đại Pháp, tôi đã không tu luyện tốt. Làm sao tôi có thể cứu họ nếu tôi không tu luyện tốt cơ chứ? Tôi đã hỏi Sư phụ trong tâm rằng: Con có một nguyện muốn cứu gia đình mình. Xin Ngài hãy giúp con.
Tôi phát hiện ra rằng con trai tôi đã tới sống ở một thành phố khác và sở hữu một cửa hàng ở đó. Tôi lên kế hoạch đi gặp cháu, nhưng tôi không biết chính xác cháu ở đâu. Vào thời điểm đó một thông điệp hiện lên trong đầu tôi: con trai tôi đang chết dần chết mòn và đang chìm trong tuyệt vọng. Tôi không biết làm thế nào để tìm cháu. Lúc ấy trên bàn của tôi có bản thỏa thuận của cháu và những người khác, và trong đó có cả địa chỉ của cháu.
Tôi rời khỏi thị trấn để tìm đến cửa hàng của cháu. Khi tôi tìm được đến nơi thì cửa hàng lại đóng cửa. Tôi hỏi những hàng xóm xung quanh và được biết cửa hàng đã đóng cửa được vài hôm. Sau nhiều ngày con trai tôi cũng xuất hiện. Cháu miễn cưỡng gặp tôi và hỏi vì sao tôi lại đến. Tôi nói với cháu rằng tôi quan tâm đến cháu, lo lắng cho cháu và muốn gặp cháu.
Tôi theo cháu về nhà. Tôi ngạc nhiên khi thấy các vỏ chai rượu rải rác trên sàn nhà và một ít đồ đạc. Tôi muốn nấu vài món cho cháu, nhưng cháu nói không có đồ ăn và cháu đã nhịn ăn trong vài ngày. Cháu nói cháu chỉ muốn kết liễu đời mình. Khi nghe vậy tôi cảm thấy rất buồn. Tôi ra ngoài để mua một ít đồ ăn cho cháu.
Trong suốt thời gian này, tôi chỉ học cách thực tu như thế nào. Tôi cho phép con trai tôi hàng ngày chỉ có ngủ và chơi điện tử. Tôi có thể nhận thấy trạng thái tinh thần của cháu bị suy nhược nghiêm trọng. Tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể cải biến được cháu, vì vậy tôi cố gắng cho cháu biết về các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp khi cháu bình tâm. Tôi nói với cháu rằng Đại Pháp có thể thay đổi số phận của cháu. Cháu đáp lại một cách thô lỗ: “Ngay cả khi những gì bà nói là đúng, tôi thà chịu đựng còn hơn là chấp nhận những thứ của bà.”
Khi nghe tin một học viên khác đang tới gặp tôi, cháu đã đòi tôi trả lại chìa khóa và yêu cầu tôi rời đi. Tôi đã rất buồn và quyết định trở về nhà vào sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, sau khi luyện công tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã thấy cảnh tượng này trong một giấc mơ: phòng của con trai tôi chứa một đống những que kem đông lạnh. Hai người bước vào với một “cái bánh lớn”, phát âm theo tiếng Hán là “dan gao” nghe giống như từ “cải biến”.
Họ khăng khăng giữ tôi ở lại và chúng tôi ăn cùng nhau. Cả hai cùng có tên gọi là Lưu, giống như chữ “ở lại” trong tiếng Trung. Tôi ngộ ra Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng tôi cần ở lại và cải biến bản thân thay vì rời đi. Các que kem đông lạnh tượng trưng cho một trái tim đóng băng cần có thời gian để tan chảy ra. Tôi nấu bữa sáng cho cháu và không đề cập đến việc rời đi nữa. Cháu cũng không nhắc đến điều đó.
Tôi ở lại thêm mười ngày và không cố gắng cải biến cháu nữa. Bất cứ khi nào có thời gian, tôi lại ra ngoài cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi có vấn đề lớn trong tu luyện, do đó tôi phải học Pháp nhiều nhất có thể và đề cao nhận thức của mình về các Pháp lý.
Con trai tôi vẫn suốt ngày chơi trò chơi điện tử. Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như cháu trở lại sống với tôi. Rồi tôi quyết định bàn với chồng cũ của mình xem có thể làm như vậy được không. Tôi trở lại thành phố và tới thăm bố mẹ chồng tôi. Vài năm nay chúng tôi đã không gặp nhau. Họ chào đón tôi và mời tôi vào nhà.
Đúng lúc đó chồng cũ tôi về và đã xảy ra chuyện. Anh ta trở nên tức giận khi nhìn thấy tôi. Anh lấy một con dao trong bếp và nói rằng sẽ giết tôi. Bố chồng tôi một tay kéo anh ta lại và tay kia tát vào mặt anh. Mẹ chồng tôi cũng cố gắng ngăn cản anh ta và hét vào mặt tôi: “Chạy đi!”
Tôi chạy đi và lên một chiếc xe buýt. Tôi vô cùng hồi hộp và choáng váng khiến tôi bỏ lỡ điểm xuống của mình. Phải mất một thời gian rất lâu tôi mới tìm được đường về nhà.
Thực hành thực tu và nhận ra các chấp trước
Tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và nước mắt giàn giụa chảy xuống mặt tôi. Tôi cầu Sư phụ giúp đỡ. “Chuyện gì đang xảy ra với đệ tử của Ngài thế này? Con thực sự muốn tu luyện tốt. Cho dù có khó khăn đến đâu, con muốn dũng mãnh tinh tấn. Con muốn cứu họ. Xin Ngài hãy điểm hóa cho con ngộ ra.”
Ngày hôm sau tôi đọc một bài báo trực tuyến về thể hội tu luyện của một học viên. Chồng của học viên này thường đánh, chửi rủa cô và thường hay đánh bạc. Cô đã thay đổi chính mình và tiếp tục đối đãi với chồng mình một cách từ bi, không hề oán hận hay phàn nàn chút nào. Chẳng bao lâu sau chồng cô đã thay đổi. Sau khi đọc bài chia sẻ đó và học Pháp, tôi so sánh sự việc đó với bản thân mình và cuối cùng tìm ra được vấn đề của mình.
Trong nhiều năm tu luyện, tôi chỉ tập trung vào bản ngã của mình. Tôi đã thu hẹp nội hàm của tu luyện. Điều “tôi muốn tu luyện” là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Không ai có thể trì hoãn việc tu luyện của tôi. Không ai có thể ảnh hưởng đến tu luyện của tôi. Tôi nghĩ tu luyện là điều quan trọng nhất. Tôi đã quẳng đi, bỏ đi, loại ra, tránh xa và từ bỏ bất kỳ những gì can nhiễu đến tu luyện của mình. Tôi đã đi đến cực đoan trong tu luyện, đến mức mà thậm chí việc chứng thực Pháp của tôi cũng dựa trên sự ích kỷ. Đó là lý do tại sao tôi luôn có vấn đề.
Về các mối quan hệ gia đình, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự xuất hiện của họ là để tôi tu luyện. Các vấn đề của họ đều liên quan đến tôi. Họ chính là những tấm gương của tôi. Tôi cần phải hướng nội để nhận ra vấn đề của mình, nhưng tôi đã không tu luyện bản thân. Tình trạng tuyệt vọng của họ đã thức tỉnh tôi: tôi bắt đầu hướng nội để nhận ra các chấp trước và đã thấy được rất nhiều chấp trước.
Tận trong sâu thẳm tôi coi thường chồng tôi, tôi khinh thường bất cứ những gì anh làm. Tôi cũng có thái độ tương tự đối với con trai tôi. Đó không phải là điển hình của tâm tật đố sao? Tôi đã không tu luyện bản thân mình. Khi tôi càng coi thường họ, cựu thế lực càng khiến họ trở nên tệ hơn. Nếu tôi tiếp tục đi trên con đường hiện tại, không tu luyện bản thân, cựu thế lực sẽ đẩy họ tới chỗ tuyệt vọng và cuối cùng hủy hoại họ.
Những khổ nạn gia đình đã khiến tôi nhận ra tu luyện của tôi đã xa rời khỏi Đại Pháp. Tôi có tâm tật đố nghiêm trọng và không có cơ sở nào để nói về viên mãn trong tu luyện. Đột nhiên tôi ngộ ra điều này: Gia đình tôi hay con trai tôi không có vấn đề gì. Mà chính là tôi đã không đi cho chính con đường tu luyện của mình. Tôi không tu luyện bản thân tốt và đã đẩy chúng sinh đến hoàn cảnh xấu. Sau thể ngộ này, tôi tập trung vào tu luyện cá nhân.
Con trai tôi tới sống ở Bắc Kinh. Một lần nữa tôi lại coi thường cháu và nghĩ rằng cháu không thể làm được tích sự gì cho dù cháu có đi đâu. Nhưng lập tức tôi nhận thức được tư tưởng xấu này, tóm gọn nó và giải thể nó. Tôi nói với các quan niệm cũ trong tâm một cách nghiêm nghị: Mọi chúng sinh của tôi tới là để đồng hóa với Pháp và sẽ được đắc cứu. Họ là do Sư phụ của tôi định đoạt. Số phận của gia đình tôi và con trai tôi là do Sư phụ của tôi an bài. Bất cứ ai can nhiễu thì đều là phạm tội.
Tôi coi gia đình mình như sự phản chiếu của tôi và coi việc cứu họ là mục tiêu của mình. Bất cứ khi nào họ gặp vấn đề, tôi hướng nội ngay lập tức để tìm ra lỗi của bản thân. Tôi không còn phàn nàn về họ hay đổ lỗi cho họ. Tôi đối xử tốt với họ và lặng lẽ giúp đỡ họ.
Con trai tôi tiến triển khả quan và chồng tôi thay đổi thái độ của mình
Trong nhiều năm con trai tôi không tới thăm tôi. Rồi cháu đã tới gặp tôi khi cháu từ Bắc Kinh trở về. Tôi nói với cháu rằng tôi sẽ đi thăm bà ngoại cháu trong vài ngày. Cháu nói: “Mẹ đừng đi năm nay. Con sẽ đến ở với mẹ khi con có thời gian.”
Lúc đó tôi ngộ được Pháp của Sư tôn:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Con trai tôi đã không đến gặp tôi trong nhiều năm ngay cả khi tôi yêu cầu cháu đến. Nhưng khi tôi chính lại bản thân mình, tôi không mời nhưng cháu đã đến.
Vào thời gian đó con trai tôi độ ba mươi tuổi. Cháu chưa bao giờ nói chuyện về các bạn gái với tôi, hay cho tôi biết rằng cháu đã tìm được ai đó để kết hôn. Tuy nhiên, cháu đã trở lại thăm tôi lần nữa và chia sẻ tin mừng với tôi: “Mẹ à, con đã tìm được một cô gái rất tốt. Cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô ấy muốn gặp mẹ đấy.”
Tôi nhận ra rằng những chúng sinh của tôi sẽ trở về đúng hướng ngay khi tôi thay đổi quan niệm của mình. Trong khoảng thời gian đó, bố mẹ chồng tôi đã chuyển tới một căn nhà mới và để lại nhà cũ cho con trai tôi.
Khoảng nửa năm sau, con trai tôi nói cháu chuẩn bị kết hôn. Tôi tự hỏi sẽ bàn bạc với chồng cũ của mình như thế nào về đám cưới của cháu. Tôi hỏi cháu: “Con nghĩ mẹ có nên tham dự đám cưới của con không?”
Cháu nói: “Con sẽ bàn việc này với cha.”
Một hôm, chồng cũ của tôi đến thăm tôi. Tôi vẫn còn hơi lo lắng về mối quan hệ của chúng tôi nhưng tôi không còn ghét ông ấy nữa. Tôi chỉ muốn cứu ông.
Lần này thái độ của ông ấy hoàn toàn khác hẳn. Ông bày tỏ lòng cảm ơn chân thành trước những hy sinh của tôi dành cho con trai chúng tôi. Ông nói với tôi: “Tại đám cưới con trai chúng ta, bà sẽ đóng một vai quan trọng như một thành viên trong gia đình này.”, “Bà hãy mời những bà con họ hàng từ gia đình bên ngoại tới dự, và cả những đồng tu của bà nữa.”
Chồng cũ của tôi vẫn không thể hiểu về các học viên Đại Pháp và bảo tôi nhắc nhở các học viên không nói gì liên quan đến Pháp Luân Công tại lễ cưới. Tôi nhân cơ hội đó đã cho ông biết một số sự thật về Pháp Luân Công. Ông không nói gì, chỉ cười và bỏ đi.
Hướng nội để quy chính bản thân hơn nữa
Vài ngày trước đám cưới con trai, đầu tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi gần như không thể chịu đựng được cơn đau. Đầu tôi đau đến mức rung lên. Tôi tự hỏi làm sao tôi có thể tham dự đám cưới của con trai đây nếu như tôi tiếp tục bị đau như thế. Làm sao tôi có thể chứng thực Pháp ở tình trạng thế này?
Một hôm, chồng cũ gọi điện và đổ lỗi cho tôi về một số vấn đề liên quan đến quần áo cưới của con trai chúng tôi. Cuối cùng ông bảo tôi không dự đám cưới của con trai nữa. Tôi đã rất bình tĩnh khi nghe ông nói qua điện thoại.
Sau khi cúp máy, tôi bắt đầu hướng nội để tìm ra những vấn đề mà tôi đã không chiểu theo Pháp. Tôi cảm thấy vô cùng chán nản, nhưng tôi vẫn coi mình là một học viên. Tôi nghĩ đến những lời dạy của Sư phụ:
“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết rằng chúng tôi có những mối ác duyên từ nhiều kiếp trước. Trước đây khi chúng tôi cãi nhau, ông ấy đã nói với tôi rằng: “Tôi đến đây là để trả thù.”
Chúng tôi đối xử với nhau như những kẻ thù khi còn sống cùng nhau. Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp suốt quãng đời này mà tôi có thể thiện giải những mối ác duyên đó. Tôi nghĩ có thể tôi đã làm ông ấy tổn thương trong nhiều kiếp trước, do vậy dù ông ấy có đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với ông với tâm thái của một người tu luyện. Tôi phát ra một niệm rằng: hãy để cho mối ác duyên của chúng tôi trước đây được thiện giải trong Đại Pháp.
Vào nửa đêm, khi phát chính niệm tôi cảm thấy một trường năng lượng vô cùng mạnh mẽ. Tôi tiếp tục phát chính niệm nhưng sau đó tôi mê mờ đi. Tôi tỉnh dậy vào lúc 1 giờ sáng thấy mình đang nằm úp mặt xuống, và có một vết xước lớn trên đầu tôi. Khuôn mặt tôi đầy nước dãi, nhưng tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và không còn khó chịu nữa.
Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi hoàn trả những nợ nghiệp của mình. Sau đó, chồng cũ của tôi không bao giờ đề cập đến việc không cho tôi dự đám cưới của con trai chúng tôi nữa.
Người nhà hiểu được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp
Chồng cũ đối xử nồng hậu với người nhà của tôi và các học viên tại lễ cưới. Ông ấy đã rất hạnh phúc.
Người thân của ông ấy cũng thay đổi thái độ đối với tôi. Khi tôi bị cảnh sát địa phương sách nhiễu, anh rể tôi đã thay mặt tôi tới đồn cảnh sát, còn chị dâu giúp tôi chăm sóc cháu trai. Bố chồng tôi 90 tuổi đem thức ăn cho tôi và hiểu rõ tôi đang làm gì. Mọi hận thù, miệt thị, hắt hủi và phản kháng trước đây đều đã tan biến.
Một số người thân của tôi đã chấp nhận sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng hầu hết là chưa chấp nhận. Điều này không còn làm tôi khó chịu nữa, vì tôi biết rằng cuối cùng thì từ bi hồng đại của Đại Pháp sẽ cứu họ. Đá cũng cần có thời gian để tan chảy. Hành xử của một học viên là một phương cách tuyệt vời để cho họ thấy. Tôi phải coi mình là một người tu luyện chân chính, hướng nội và dùng đức để hoàn trả hận thù. Tất cả mọi chúng sinh đều đến để được đắc cứu, đặc biệt là những thành viên gia đình của các đệ tử Đại Pháp. Tôi tin tưởng rằng cuối cùng họ sẽ được đắc cứu trong Đại Pháp.
Tu luyện bản thân giải trừ khổ nạn
Cháu trai tôi được sinh vào tháng 1 năm 2016. Con dâu tôi nói cháu sẽ đến sống với tôi vì nhà của cháu đang được cải tạo và đầy những mùi khó chịu. Trong thời gian đó, cảnh sát đã đến nhà sách nhiễu tôi. Tôi rời nhà và thuê một chỗ ở mới.
Khi tôi về nhà vào đêm giao thừa thì thấy con trai và con dâu tôi đang chuyển đi, tôi hỏi chúng tại sao lại chuyển đi.
Bà thông gia của tôi nói rằng bởi vì đứa bé ở tại nhà tôi cứ khóc suốt. Tôi nói với bà hãy nói với đứa bé rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Bà không nói gì và ra khỏi nhà tôi. Họ chuyển đi rất nhanh chóng. Từ những biểu hiện của họ tôi có thể nói rằng có điều gì đó đã xảy ra. Tôi đã ở nhà một mình vào đêm giao thừa.
Vào lúc nửa đêm, con trai tôi bước vào và hét lên với tôi với những lời phàn nàn và khiển trách. Cháu bảo tôi đừng bao giờ tới nhà cháu nữa. Tôi đã không động tâm, bình thản lắng nghe cháu nói, hướng nội và giải thể các nhân tố tà ác phía sau cháu. Sau cơn giận dữ con trai tôi đã bỏ đi. Tôi không biết điều gì đã xảy đến với họ, đến mức con tôi nói với tôi những điều như thế.
Khoảng nửa giờ sau, con trai tôi quay lại. Cháu quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt, và xin lỗi tôi. Tôi hỏi cháu chuyện gì đã xảy ra và cháu kể cho tôi toàn bộ câu chuyện.
Cháu nói đứa bé đêm nào cũng khóc. Họ không thể dỗ cho nó yên được. Con dâu tôi đã đi gặp một thầy bói và được cho biết là bởi tại tôi. Con trai tôi nói: “Mẹ, con biết mọi người đã không đúng với mẹ – cũng vì họ không biết điều thôi. Mẹ đừng đến thăm thằng bé nữa.”
Sau khi con trai tôi đi khỏi, tôi bình tĩnh và hướng nội để xác định những vấn đề của mình. Do sách nhiễu của cảnh sát địa phương, trường không gian của tôi đã không được thuần tịnh. Tôi đã không học Pháp tốt, hoặc không phát chính niệm đầy đủ.
Tôi tự hỏi sao tôi lại chiêu mời bói toán đến với mình. Rồi tôi ngộ ra: tôi từng đọc một số cuốn sách về bói toán và thường đưa tên sách cho người khác. Khi cháu trai tôi sinh ra, tôi muốn một thầy bói đặt tên cho cháu, nhưng con dâu tôi đã không đồng ý.
Tôi nhận ra rằng điều này không phù hợp với Pháp và là một vấn đề hết sức nghiêm trọng về “tu luyện phải chuyên nhất”. Tôi vẫn mang theo những tín tức cũ của các môn khác trong tâm mình. Mặc dù tôi không sử dụng chúng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không nghiêm túc loại bỏ hoặc thanh lý chúng đi. Tà ác đã tận dụng các sơ hở của tôi để gây rắc rối và ngăn cản chúng sinh của tôi được đắc cứu.
Tôi tiếp tục hướng nội và phát hiện ra nhiều vấn đề khác nữa. Tôi không oán trách ai, thay vào đó, tôi ngồi xuống để phát chính niệm. Một lúc sau, tôi cảm thấy như trái tim tôi nhảy lên cổ họng và sau đó tôi mê mờ đi.
Tôi tỉnh dậy vào khoảng 1 giờ sáng. Đầu tôi gục xuống một góc giường. Tôi nhận thấy hẳn là tôi đã có nhiều chấn động. Một cái tôi khác mang đầy nghiệp lực đã chết rồi. Sư phụ thêm một lần nữa giúp tôi hoàn trả nợ nghiệp. Tôi cảm thấy vô cùng cảm ân đối với Sư tôn.
Những điều như vậy đã xảy ra với tôi nhiều lần kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi không biết tôi đã tích biết bao nghiệp lực từ các kiếp. Cái tôi mang đầy nghiệp lực đã chết đi nhiều lần và mỗi lần Sư phụ lại đem tôi trở lại cuộc sống. Giờ đây tôi hiểu vì sao tôi hay khóc khi tôi bắt đầu tu luyện. Phía minh bạch của tôi nhìn thấy những gì Sư phụ đã làm cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ có thể tạ ơn Sư phụ cho đủ được!
Tôi nghĩ rằng cho dù tôi có bao nhiêu chấp trước, đó không thể trở thành lý do cho các nhân tố tà ác cản trở chúng sinh được đắc cứu. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ việc cứu họ.
Đôi khi tôi mua một số món quà khi tới thăm gia đình con trai tôi. Lúc đầu, họ lạnh lùng với tôi.
Họ không cho tôi thấy đứa bé, và tôi cũng không yêu cầu được nhìn thấy nó. Tôi trò chuyện nhanh với họ rồi ra về. Trên đường trở về nhà tôi đã rất buồn. Thật dễ để giữ tâm không động trước những lời bất kính, nhưng tâm tôi đã động rất nhiều bởi những biểu hiện lạnh lùng của họ. Đôi khi tôi không thể ngăn được nước mắt tôi ngừng rơi.
Tôi hướng nội để tìm ra lý do tại sao tôi không cảm thấy ổn. Tôi đã lo đến việc giữ thể diện, tự cao tự đại và tự tôn. Tôi luôn vô cùng coi trọng những thứ này. Bởi vì tôi không buông bỏ chúng, chúng đã gia tăng và trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Tôi biết rằng tôi không thể ôm giữ những chấp trước này thêm nữa.
Tôi tiếp tục tới thăm con trai tôi và luôn mang theo quà. Mục đích của tôi là cứu họ. Dần dần, họ không còn lạnh lùng với tôi nữa. Trong một lần tới thăm vào tháng 4, bà thông gia của tôi nói với tôi: “Thằng bé đã khóc rất nhiều vì nó bị đau bụng. Sau khi uống một số thuốc Trung Y thì nó đã ổn rồi.”
Sau đó, họ cho phép tôi bế thằng bé. Họ thân thiện chào đón tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi biến mất. Khi thấy họ vui vẻ, tôi nói với họ một số sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Vợ chồng thông gia của tôi đã rất lịch sự và kính trọng tôi.
Bà thông gia nhắc nhở con gái mình đối xử tốt với tôi: “Nếu mẹ chồng con đến vào buổi trưa, con phải nấu cơm trưa cho bà.” Từ đó trở đi, bất cứ khi nào tôi đến thăm vào buổi trưa, con dâu tôi lại chuẩn bị thức ăn cho tôi.
Con trai và con dâu tôi chuyển tới một thành phố khác và để lại cháu trai tôi cho ông bà ngoại chăm. Mỗi tuần tôi đến đó vài lần để giúp họ có thời gian ra ngoài.
Một lần cháu trai tôi bị sốt. Tôi nhắc đi nhắc lại với cháu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi đề nghị bà thông gia bật các bài ghi âm giảng Pháp của Sư phụ vào buổi tối. Bà ấy vặn nhỏ loa và bật các bài ghi âm bên cạnh thằng bé suốt ngày suốt đêm.
Thiện giải
Đối với những chúng sinh có ác duyên với chúng ta trong nhiều kiếp, chúng ta có thể cứu họ khi chúng ta tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi luôn giữ trong tâm lời giảng Pháp của Sư phụ về việc thiện giải hết thảy. Sư phụ giảng:
“Vậy nói rốt cuộc ra thì là tội của ai? Nếu [bảo] tôi nói, thì không phải tội của ai cả. Trong đặc tính thành-trụ-hoại-diệt của vũ trụ thì chúng sinh chính là sẽ như thế, đó là vì trí huệ của vũ trụ không đủ. Vì thế tôi bèn nghĩ, biện pháp tốt nhất chính là Thiện giải hết thảy sinh mệnh! Mặc kệ là ai từng nợ ai cái gì, thì ai cũng đừng đòi người khác nữa, là vì ai cũng có tội. Mọi người đều đừng đi đòi món nợ kia nữa, giữa [người] với nhau thì trong Chính Pháp đều đã dùng Thiện báo để giải quyết, hãy tiến tới tương lai, tốt đẹp biết bao! Chúng sinh nhất định sẽ vui mừng, mọi người đều sẽ cao hứng, đây chính là điều lúc đầu tôi muốn làm.”(Giảng Pháp ở Pháp hội tại vùng đô thị New York năm 2013)
Những gì tôi chia sẻ chỉ là một phần nhỏ trong con đường tu luyện của tôi, nhưng những thay đổi nhỏ bé này đã tạo ra sự khác biệt to lớn trong cuộc đời tôi. Nếu tôi gặp những điều ấy trước khi tôi tu luyện, không biết liệu tôi có còn sống được hay không. Điều gì đã giúp một đệ tử Đại Pháp hóa giải những khổ nạn đó? Chính là Đại Pháp. Chỉ có Đại Pháp mới có thể không ngừng mở rộng tâm của một đệ tử Đại Pháp trở nên đủ lớn để chịu đựng những gì không thể chịu đựng được và để đáp lại những lời phàn nàn bằng đức hạnh.
Đại Pháp đã cứu tôi và ban cho tôi mọi thứ, và đó là tất cả đối với một đệ tử Đại Pháp. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi chỉ có thể theo sát Sư phụ và giữ những lời giảng của Ngài trong tâm:
“Khi có vấn đề, khi có mâu thuẫn, khi có khó khăn và bị đối xử bất công bằng, thì vẫn có thể hướng nội tìm trong bản thân mình, thế mới là tu luyện thật sự, mới có thể đề cao không ngừng, mới có thể đi cho chính con đường tu luyện, mới có thể tiến về viên mãn!” (Lời chúc gửi Pháp hội Đài Loan [2016])
“Chỉ có tu thật tốt chính mình, thì mới có thể hoàn thành tốt sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp.” (Lời chúc gửi Pháp hội Nam Mỹ [2016])
Con xin tạ ơn Sư phụ tôn kính vì sự từ bi độ lượng của Ngài!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/11/356201.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/23/166500.html
Đăng ngày: 4-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.