[MINH HUỆ 13-12-2017] Người chồng tàn tật của một phụ nữ Bắc Kinh, vốn phải nhờ vào sự chăm sóc của bà từ khi kết hôn cách đây hàng chục năm, đã qua đời trong dịp Tết Nguyên đán năm 2017, trong thời gian bà bị giam giữ vì đức tin của mình. Chưa đầy tám tháng sau, bà bị kết án mười năm tù giam và bị tước quyền chính trị trong hai năm.

Bà Khương Tú Anh bị bắt vào ngày 21 tháng 1 năm 2016 vì từ chối từ bỏ Pháp Luân Công, một môn tu luyện đang bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại. Chồng bà, ông Dương Văn Quang, cũng bị bắt giam cho dù ông chưa bao giờ tập Pháp Luân Công. Mãi đến 50 ngày sau, ông mới được thả. Khi ở nhà một mình, ông phải chật vật lắm mới lo được cho bản thân.

Bà Khương bị tra tấn dã man tại Trại giam Thông Châu. Một nam sỹ quan một lần đã đá thúc vào lưng bà. Những người bị giam cùng phòng của bà phun vòi sen lạnh vào bà và chỉ cho bà mặc quần cộc và đi tất dày vào mùa đông. Khi bà khóc vì bị ngược đãi triền miên, nhiều tù nhân ngồi lên người bà để bắt bà im lặng.

Bà Khương ra tòa vào ngày 30 tháng 11 năm 2016. Luật sư của bà đã biện hộ vô tội cho bà, vì không có luật nào ở Trung Quốc quy kết Pháp Luân Công là phạm pháp. Ngày 20 tháng 1 năm 2017, luật sư nhận được thông báo rằng công tố viên Hắc Kiến Đồng đã yêu cầu trì hoãn tuyên bố phán quyết để thu thập thêm bằng chứng.

Tám ngày sau, vào ngày 28 tháng 1, đúng dịp Tết Nguyên đán, chồng bà Khương, 61 tuổi, qua đời. Không rõ ông qua đời chính xác vào ngày giờ nào.

Phiên xử của bà Khương được mở lại vào ngày 7 tháng 9. Công tố viên Hắc đưa ra cáo buộc rằng cảnh sát đã tịch thu 250 cuốn sách Pháp Luân Công từ nhà bà Khương và rằng những quyển sách này tương đương với 1.000 bản tài liệu Pháp Luân Công. Ông tiếp tục “quy đổi” các tài liệu bị tịch thu khác thành 6.000 bản tài liệu Pháp Luân Công nữa. Với “số lượng lớn như vậy” các tài liệu Pháp Luân Công, ông đề nghị mức án từ 7 đến 10 năm.

Ngày 20 tháng 9, chánh án đã kết án bà Khương 10 năm tù. Luật sư của bà không đồng ý rằng việc “quy đổi” của công tố là cơ sở pháp lý để đưa ra phán quyết định tội.

Đây không phải là lần đầu tiên bà Khương bị cáo buộc vì đức tin của bà. Hồi tháng 9 năm 2009, bà bị bắt giữ và bị ép phải lao động nặng nhọc 2,5 năm. Bà đã bị lạm dụng quá mức ở Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Bắc Kinh đến nỗi bà sinh chứng rối loạn tâm thần. May sao, bà dần hồi phục sau một thời gian tập Pháp Luân Công trở lại sau khi được trả tự do.

Sau khi bị bắt và trước khi bị tống giam, bạn bè của bà Khương đã chia sẻ những gì họ biết về bà.

Pháp Luân Công đã biến bà Khương thành một người hoàn toàn khác

Theo bạn của bà Khương, bà từng là một người nghiện rượu và thuốc lá nặng. Bà còn dễ nổi nóng và xung đột với người khác. Bà từng đập vỡ cửa hàng của một người mà bà thù ghét. Sau khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, bà đã bỏ hút thuốc, uống rượu và cũng trở nên bình tĩnh hơn và nhân ái hơn.

Sau đó, bà kết hôn với ông Dương Văn Quang, một người đàn ông tàn tật cần được chăm sóc. Mặc dù ông Dương không tập luyện Pháp Luân Công nhưng hết lòng ủng hộ vợ vì ông biết rằng Pháp Luân Công đã cho vợ ông sức khỏe để chăm sóc ông mà không hề phàn nàn.

Nói với mọi người về Pháp Luân Công

Vì đã trực tiếp được thụ ích từ Pháp Luân Công nên bà Khương luôn tự coi mình là một học viên, kể cả sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999.

Năm 2000, một hôm, khi ở khách sạn thì bà Khương thấy một chiếc ví trong ngăn kéo trong phòng bà. Bà lập tức đến quầy lễ tân và yêu cầu nhân viên ở đó giúp tìm chủ nhân của chiếc ví. Các nhân viên không thể tin rằng bà ấy không bỏ túi chiếc ví đó và tự hỏi liệu bà có đức tin không. Bà tự hào nói rằng “Tôi tu luyện Pháp Luân Công!” Tại thời điểm cuộc đàn áp Pháp Luân Công diễn ra gay gắt nhất, bà cũng không ngần ngại tiết lộ tình trạng của mình vì bà biết Pháp Luân Công không giống như những gì được mô tả qua tuyên truyền của nhà nước.

Năm 2014, bà Khương thấy một túi đựng trong thùng rác của mình. Bà đã mở túi ra thì thấy hàng chục thẻ ngân hàng. Bà gọi cho chủ nhân của chiếc túi (qua thông tin liên lạc tìm thấy trong túi) và đưa túi đến nhà người mất. Anh ấy muốn hậu tạ bà một số tiền nhưng bà đã từ chối và tận dụng cơ hội này để giúp anh hiểu cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Giúp đỡ các học viên đang cần

Bà Khương và chồng bà đã làm việc chăm chỉ kiếm sống. Ban đầu, họ mở một nhà hàng, rồi mở mấy cửa hàng bán quần áo. Họ kiếm được một số tiền và mua được mấy ngôi nhà.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, bà Khương đã cho các học viên địa phương buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị bắt sống tại nhà bà. Bà còn giúp chu cấp tiền cho họ nữa.

Một học viên trẻ tuổi cho hay: “Tháng 6 năm 2014, tôi tốt nghiệp đại học và cần nơi ở. Bà Khương đã cho tôi thuê một phòng với giá rất thấp. Bà ấy còn chuẩn bị nồi niêu soong chảo cho tôi nữa. Một năm sau, tôi chuyển đến một ngôi nhà khác của bà Khương. Khi bà ấy sống gần đó, bà ấy thường gửi cho tôi đồ ăn tự làm.”

Một học viên khác lên kế hoạch di cư sang một nước khác vào năm 2015. Công việc của ông rất tốt nhưng ông đã bị đuổi việc sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu. Bà Khương đã nghe nói về kế hoạch rời khỏi Trung Quốc của ông và đưa cho ông hàng chục ngàn nhân dân tệ để ông lo liệu cho chuyến đi.

Báo cáo liên quan

60 học viên Pháp Luân Công bị kết án vì đức tin của mình trong tháng 9 năm 2017


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/13/357780.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/18/166790.html

Đăng ngày: 4-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share