Bài viết của Thần Hy

[MINH HUỆ 03-09-2017] Năm nay tôi 22 tuổi. Đã 19 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Những năm thiếu niên, tôi bị lạc lối bởi những cám dỗ bất lương trong xã hội, mỗi ngày trôi qua đều trống rỗng hư không và tôi không muốn làm bất cứ điều gì. Tôi rất dễ nổi nóng, chỉ cần nghe thấy người khác nói chuyện là tôi đã có thể nổi trận lôi đình. May mắn thay, bởi vì tôi đã được học Pháp từ nhỏ, tôi có thể quay lại với Đại Pháp khi mọi thứ tưởng chừng không còn hy vọng. Tu luyện Đại Pháp đã giúp tôi tìm lại ý nghĩa nhân sinh và giá trị của cuộc sống.

Đắc Pháp

Bà nội của tôi là một học viên, nên tôi đã được đắc Pháp từ năm 3 tuổi. Tôi từng là một đứa trẻ bệnh tật và thường phải uống thuốc cũng như tiêm. Một lần, tôi đến nhà bà chơi trong khi vẫn đang bị ốm. Lúc đó, bà đang mở video bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vừa chơi vừa nghe Sư phụ giảng Pháp. Sau khi bài giảng kết thúc, tôi liền khỏi ốm. Điều đó thật thần kỳ, tôi đã khỏi bệnh mà không cần phải uống thuốc hay tiêm. Từ đó trở đi, tôi rất thích đến nhà bà để nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ cùng với các đồng tu. Vì tôi nên bố mẹ tôi cũng bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp.

Hồi học trung học, một lần tôi đột nhiên bị sốt cao khi đang ở trường, tôi đã phải nghỉ một tiết học và trở về nhà sớm. Tôi mệt đến nỗi không thể bước lên cầu thang. Về tới nhà, tôi nằm trên giường và không thể ăn uống gì. Mẹ tôi phải cho tôi uống nước thông qua một cái ống hút. Bà kể rằng, tôi sốt đến 40 độ, tái nhợt vô cùng. Nhưng tôi đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và hồi phục lại vào sáng hôm sau.

Trong 19 năm tu luyện, tôi không cần phải uống thuốc hay tiêm.

An toàn và khoẻ mạnh sau tai nạn xe hơi

Trong kỳ nghỉ ở trường trung học, bố đưa tôi ra ngoài bằng xe đạp. Từ nhà tôi ra tới đường cái là một đoạn đường đi xuống rất dốc. Vì tôi thích cảm giác mạnh, nên tôi bảo bố đạp xe nhanh hơn. Đột nhiên có một chiếc ô tô xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chúng tôi đang lao đi rất nhanh và bố tôi không thể phanh lại kịp thời. Chúng tôi đâm vào cửa ô tô. Tay của bố tôi đập vào kính chắn gió, khiến nó vỡ thành nhiều mảnh. Các mảnh thuỷ tinh đầy trên tay bố tôi, nhưng chúng đều rơi ra khi ông phủi chúng đi.

Tôi ngã ra khỏi xe nhưng chỉ bị thâm tím chút ít. Người chủ xe hỏi chúng tôi có sao không. Bởi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi nghĩ cho người khác trước, nên bố tôi đã trả lời rằng chúng tôi không sao. Chủ xe yêu cầu bồi thường 200 nhân dân tệ để sửa xe. Bố tôi đồng ý và đưa ông ấy về nhà lấy tiền.

Sau đó, bố tôi nói rằng, nếu chúng tôi không đâm phải chiếc ô tô này, có lẽ chúng tôi đã gặp tai nạn nghiêm trọng hơn nhiều. Phía sau chiếc ô tô này là một xe tải hạng nặng, và chúng tôi không thể dừng lại khi đang đi với tốc độ nhanh như thế. Vì đức tin của chúng tôi vào Đại Pháp, những tình huống nguy hiểm của chúng tôi luôn được hoá giải.

Ký ức về quảng trường Thiên An Môn

Gia đình tôi có bảy người tu luyện, gồm bà nội, bố mẹ, cô chú, em họ tôi và tôi. Sau khi cuộc đàn áp xảy ra vào tháng 7/1999, hàng ngày đài truyền thanh và truyền hình phát đi những chương trình bôi nhọ Pháp Luân Công. Những chương trình đó được dàn dựng bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Gia đình tôi và các học viên khác đã đến quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công. Chúng tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng, từ những trải nghiệm cá nhân của chúng tôi, Pháp Luân Công là chính Pháp dạy cho con người làm người tốt, cải thiện sức khoẻ và nâng cao đạo đức cho mọi người.

Khi tới quảng trường Thiên An Môn, chúng tôi thấy các nhóm ba người, năm người đang hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp! Hãy khôi phục lại thanh danh cho Sư phụ Lý và Đại Pháp!” Cảnh sát liên tục đánh và đá họ. Một vài cảnh sát thậm chí đánh họ bằng dùi cui, và những người khác kéo các học viên đi.

Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy một chỗ trống và bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp. Các học viên khác đi phân phát những tờ rơi mô tả trải nghiệm cá nhân của họ trong tu luyện, trong khi một số người khác cầm khẩu hiệu. Chú tôi đang chuẩn bị chụp ảnh thì có một nhóm đông cảnh sát lao tới chỗ chúng tôi và giật các khẩu hiệu cũng như máy ảnh. Không quan tâm tới già trẻ, họ dùng máy bộ đàm đánh vào đầu chúng tôi, cố để ngăn chúng tôi luyện công. Máu chảy ròng ròng, nhưng chúng tôi không quan tâm đến việc họ đánh mạnh thế nào, chúng tôi vẫn hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Vết thương dường như không làm ảnh hưởng đến quyết tâm của chúng tôi. Họ kéo chúng tôi lên một xe buýt. Chúng tôi không biết mình bị đưa đi đâu. Trên xe buýt, chúng tôi vẫn hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi có thể cảm nhận được ý chí kiên định và dũng khí của mọi người. Chúng tôi không từ bỏ dù chúng tôi bị đưa tới đâu.

Tôi bị tách riêng ra khỏi gia đình mình. Mẹ tôi và tôi được thả ra vào đêm hôm đó. Từ năm 2000, các thành viên trong gia đình tôi lần lượt bị bắt giam bất hợp pháp. Chỉ còn bà tôi, tôi và em họ được ở lại nhà. Sau này, cô chú tôi bị bức hại tới chết. Cho dù như vậy, chúng tôi cũng không từ bỏ. Chúng tôi chỉ muốn cho mọi người biết rằng Pháp Luân Công không như những gì trên truyền hình vu khống, và chúng tôi thật sự là những người tốt đang thực hành tu luyện theo Chân – Thiện – Nhẫn.

Ánh sáng ở cuối con đường hầm dài và đen tối

Khi vào trung học cơ sở, tôi không còn thích học Pháp nữa. Tôi cũng không muốn các bạn học biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Các bạn tiểu học đều biết tôi là một học viên, và họ luôn bắt nạt tôi, đối xử với tôi khác biệt và kỳ lạ.

Do tôi không muốn bị bắt nạt nữa, tôi kết bạn với những học sinh xấu, những kẻ thường cãi nhau, đánh nhau và ăn cắp đồ. Mặc dù tôi không đánh lộn, nhưng tôi cũng nhiễm những thói hư tật xấu khi chơi với chúng. Tôi không làm bài tập về nhà, thậm chí tôi còn lấy trộm tiền của gia đình. Các giáo viên cũng không buồn giáo dục tôi.

Gia đình muốn đưa tôi đến thành phố khác để học hành. Tôi nhanh chóng đồng ý, bằng cách đó tôi có thể đến một nơi mà không ai nhận ra tôi. Do đó, tôi đã rời nhà và tới học ở trường mới.

Môi trường tại ngôi trường mới thậm chí còn tồi tệ hơn. Do không học Pháp, tôi hoàn toàn không thể trụ nổi trước bất cứ cám dỗ nào. Tôi hút thuốc và uống rượu, tới quán karaoke, tán dóc trong các quán cafe Internet, có các mối quan hệ trên mạng, xem phim ảnh khiêu dâm trong ký túc xá. Tôi trở nên giống những đứa con gái khác và không biết mình sẽ đi đến đâu sau khi tốt nghiệp. Tôi tìm đến những thú vui giải trí và khoái cảm mỗi ngày, nhưng bên trong tôi thì trống rỗng, lạc lõng và cô đơn.

Chỉ sau nửa năm tại ngôi trường mới, tôi thậm chí thấy căm ghét bản thân mình. Tôi không thể chấp nhận được con người mà tôi đã trở thành. Ba năm sau, tôi trở về nhà sau khi đã tốt nghiệp, mà không thể hiện được gì. Trước những chất vấn của gia đình và bè bạn, tôi ở trên bờ vực của sự sụp đổ. Tôi không muốn đối mặt với ai, chỉ nằm trên giường đọc tiểu thuyết, sống trong thế giới ảo trên mạng. Tôi hiếm khi đi ra ngoài, và đã nhiều lần nghĩ tới việc tự tử.

Một lần khi đang tìm đồ trong phòng mình, tôi tìm thấy một máy nghe MP3 ghi âm bài chia sẻ kinh nghiệm của một học viên. Tôi ngồi trước ảnh Sư phụ và nghe. Tôi cảm thấy tội lỗi và vô cùng hối hận vì đã không học Pháp trong thời gian rất dài. Tôi nghĩ về những gì mình làm trong những năm vừa qua và khóc trong đau đớn.

Mặc dù tôi làm nhiều việc sai như thế, Sư phụ vẫn rất từ bi tha thứ cho tôi. Tôi quay trở lại tu luyện sau khi đã bỏ phí rất nhiều năm. Tu luyện Đại Pháp giúp tôi từ bỏ những thói quen xấu tôi đã nhiễm phải. Tôi tuân theo những gì Sư phụ giảng và không bao giờ trộm cắp nữa. Tại nơi làm, tôi không đụng tới số tiền photocopy, chỉ lấy đúng số mình được nhận. Nếu ở nhà có đặt vài trăm tệ trên bàn, tôi cũng không lấy một xu.

Hàng ngày, tôi phụ giúp gia đình nấu ăn và làm việc nhà. Trước đây tôi rất lười nhác và không nghĩ cho người khác. Ngày trước, tôi nghĩ rằng thật phiền phức khi mang túi rác ra khỏi nhà, nên tôi đơn giản là ném nó qua cửa sổ. Đôi khi túi rác bị rách ra và các thứ trong đó bay lung tung khắp nơi. Giờ tôi đã biết rằng mình không nên hành động thiếu suy nghĩ như thế. Mỗi khi mang túi rác ra ngoài, tôi buộc túi lại và đặt nó gọn gàng vào thùng rác.

Hàng xóm và họ hàng đều khen ngợi tôi và nói rằng tôi không giống những thanh niên khác. Chỉ có tôi biết rằng mình từng là một người chỉ biết tìm kiếm thú vui tiêu khiển và không quan tâm đến người khác. Chính Đại Pháp đã thay đổi tôi và cho tôi hy vọng. Mặc dù đôi lúc tôi vẫn nổi cáu với bố mẹ, tôi đang cố gắng để buông bỏ những suy nghĩ người thường và nỗ lực quy chính bản thân mình như nhưng gì Sư phụ yêu cầu.

Giờ đây, mỗi ngày tôi đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đó là niềm vui xuất phát từ nội tâm. Pháp Luân Công là con đường chân chính có thể giúp nhân loại khôi phục lại đạo đức, và tôi chính là một ví dụ sống.

Các bạn thân mến, nếu các bạn có cơ may gặp một học viên Pháp Luân Công, hãy dừng lại và nghe họ nói. Pháp Luân Công không như những gì ĐCSTQ vu khống. Sau khi các bạn hiểu ra chân tướng, các bạn sẽ biết tại sao rất nhiều người trên thế giới đang thực hành tu luyện, và vì sao chúng tôi vẫn kiên định bất chấp cuộc bức hại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/13/349573.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/3/165271.html

Đăng ngày 10-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share