Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-10-2017] Sư phụ giảng:

“Học Pháp tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, luyện công tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, trừ tình huống bức hại cực kỳ nghiêm trọng, các nơi bên ngoài Trung Quốc đều nên làm như vậy. Không có lý do không làm, nó quan hệ tới vấn đề con người tương lai đắc Pháp luyện công, do đó, luyện công và học Pháp tập thể là không thể không có.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996, nhưng chỉ đến năm 1999 tôi mới tham gia học Pháp nhóm và luyện công chung. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi mất môi trường học Pháp nhóm và luyện công chung. Tôi đã tu Đại Pháp được 21 năm, và trong khoảng thời gian này tôi đã trải qua hoàn cảnh yên bình cũng như căng thẳng/khủng khiếp. Nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ Đại Pháp.

Tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi vẫn tiếp tục học Đại Pháp và hướng nội để loại bỏ bất cứ tư tưởng nào không phù hợp với Đại Pháp. Khi tôi có cơ hội tham gia một nhóm học Pháp, các đồng tu đã giúp tôi quy chính lại những hành vi không kính Sư kính Pháp. Họ cũng giúp tôi tìm ra và loại bỏ nhiều nhân tâm.

Học cách kính Sư kính Pháp

Từ thời thơ ấu, tôi luôn có thói quen đọc sách trên giường hay đọc trong khi ngồi tựa trên ghế sofa. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi trở nên tách biệt với nhóm học Pháp. Tôi bắt đầu đến nhà các học viên lâu năm để học những bài giảng mới của Sư phụ và các sách điện tử. Sau đó, vào tháng 8 năm 2016, tôi tham gia một nhóm học Pháp. Tuy nhiên, chưa đầy một tháng, người điều phối nhóm đã bán nhà và tôi phải học Pháp một mình.

Từng ngày qua, tôi mong được tham gia vào một nhóm học Pháp mới. Tháng 3 năm 2017, khi một nữ đồng tu đưa cho cháu gái tôi một chiếc bùa hộ mệnh, tôi đã có cơ hội tham gia một nhóm học Pháp. Vì phải chăm sóc cháu gái, tôi thường nghe bài giảng Pháp của Sư phụ nhiều hơn là đọc sách. Vì vậy ở nhóm học Pháp tôi đọc không được trôi chảy hay ngồi không đúng tư thế. Tôi chỉ có thể ngồi xếp bằng trong thời gian ngắn. Các đồng tu đã chỉ ra những điều không phù hợp này và tôi đã sửa lại cho đúng. Hàng ngày chúng tôi học ba bài giảng và hầu hết mọi người có thể ngồi ở tư thế xếp bằng và dùng cả hai tay để giữ sách. Tôi khâm phục họ và khởi tinh thần lên để bắt kịp họ.

Khi tôi thể hiện sự khâm phục đối với các đồng tu, một đồng tu đã chân thành nói với tôi rằng Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“…xếp bằng cũng là tiêu nghiệp, ‘khổ cái tâm chí’, ‘nhọc cái gân cốt’.” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994], Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

Sư phụ cũng giảng:

“Khi đọc sách xếp bằng, một là có thể luyện tập xếp bằng nhiều hơn, hai là cũng là luyện công, điều này rất tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston [1996])

Lúc nghe đoạn giảng Pháp này, tâm tôi vô cùng chấn động. Sau khi minh bạch Pháp lý này, tôi cũng giữ chân ở thế xếp bằng và dùng hai tay để nâng sách. Chẳng mấy chốc, tôi có thể học Pháp ở tư thế này trong một giờ đồng hồ, điều này giúp tôi nâng cao sức chịu đựng.

Học Pháp nhóm giúp tôi tăng cường chính niệm và từ bi

Trong vài tháng tham gia học Pháp nhóm, tôi đã vượt qua được một vài khảo nghiệm. Thứ nhất đó là việc cha tôi phải nhập viện vì chứng nhồi máu não. Sau đó ông bị phát hiện ung thư ruột, và một ca phẫu thuật đã được lên lịch sau đó. Tôi quá bận để giải quyết những chuyện đó và không có thời gian để học Pháp luyện công. Ngoài ra, tôi còn phải chăm sóc cháu gái chưa đầy ba tuổi của mình. Thời gian phát chính niệm ít hơn nên tà ác đã bức hại thân thể tôi. Sau khi làm việc cả ngày tôi cảm thấy kiệt sức. Cháu gái cũng ở với tôi cả ngày lẫn đêm. Thậm chí thỉnh thoảng con dâu tôi còn không về nhà sau khi tan làm.

Trong khi học Pháp, tôi đọc được đoạn Sư phụ giảng:

“…đó chẳng phải đến giày vò chư vị?” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân)

Ngay lập tức, tôi gọi cho con trai mình và bảo vợ chồng chúng tự thuê nhà. Tôi biết mình phải tập trung vào tu luyện. Khi chính niệm xuất ra, ngay lập tức trường không gian của tôi trở nên tươi sáng. Đột nhiên tôi có thể phát chính niệm đúng giờ và luyện công. Tôi phải dành tất cả thời gian có thể có để tu luyện.

Nhận ra những chấp trước ẩn sâu trong khi học Pháp nhóm

Thông qua học Pháp nhóm, tôi minh bạch rằng những người khác như một chiếc gương phản ánh tư tưởng và chấp trước của mình. Trong nhóm học Pháp, chúng tôi học Pháp cùng nhau và chia sẻ thể ngộ. Trong quá trình này, rất nhiều nhân tâm có thể nổi lên. Khi ai đó có vấn đề thì tôi luôn trợ giúp nhiệt tình. Có một lần, học viên mà tôi trợ giúp nói rằng sự trợ giúp của tôi rất không thích hợp. Tôi cảm thấy mình thật oan ức.

Trong nhóm học Pháp này, tôi đã chỉ thẳng thiếu sót của một học viên và ngay lập tức cô khó chịu với tôi. Cô ấy đuổi tôi về và không cho phép tôi đến tham gia học nữa. Tôi nói với cô ấy rằng cô đã không chân tu bởi cô không chân, không thiện, không nhẫn và rằng cô ấy đã bị văn hóa Đảng đầu độc nặng. Khi tôi bảo cô ấy hãy nghĩ lại xem đó là chân ngã hay giả ngã của cô đang nói, cô ấy đã thôi không khóc lóc và la hét nữa. Tôi cũng đã phát hiện ra nhiều chấp trước của mình – tật đố, hiển thị, sợ bị chỉ trích, sợ bị coi thường và những chấp trước khác nữa. Với nhiều nhân tâm như vậy, làm sao tôi có thể trở về nhà cùng Sư phụ được?

Sau đó, tôi bắt đầu ngồi xếp bằng để học Pháp. Khi ngộ ra một tầng Pháp lý, tôi cảm thấy thân thể chấn động. Khi tiếp tục học Pháp, tôi vẫn cảm thấy chấn động. Thân tâm tôi cải biến rất nhiều và các đồng tu nói rằng tu luyện của tôi thăng tiến rất nhanh.

Trong lúc học Pháp nhóm, chúng tôi đưa cho nhau nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện được đăng trên trang web Minh Huệ. Tôi không thể buông lơi và phải làm tốt ba việc! Tôi rất biết ơn Sư phụ vĩ đại vì đã cấp cho các đệ tử một môi trường như học Pháp nhóm.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu độ con!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/13/166043.html

Đăng ngày 1-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share