Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-10-2016] Một số học viên ở địa phương tôi đã bị bắt vài tháng trước. Tôi cũng bị bắt bởi vì có người đã khai báo với cảnh sát rằng căn hộ của tôi là điểm học Pháp chung của địa phương.

Sau đó, tôi đã được thả ra nhưng không thể tổ chức học Pháp ở nhà mình nữa. Những học viên trước đây từng cùng tôi đi giảng chân tướng bây giờ lại từ chối đi với tôi. Gia đình họ lo tôi đang bị cảnh sát theo dõi. Nhiều học viên khác cũng không dám liên lạc với tôi. Một số thậm chí còn tránh mặt tôi như thể tôi là một người nguy hiểm vậy. Tôi rất buồn. Tại sao họ lại sợ tôi kia chứ? Đệ tử Đại Pháp sao lại hành xử như vậy?

Một tháng sau, một học viên phát hiện có camera theo dõi được gắn ở khu căn hộ tôi ở, do vậy tình hình còn trở nên tồi tệ hơn. Không một học viên nào đến nhà tôi nữa, kể cả những học viên thường lui tới trước đây.

Vì không biết chữ nên tôi thường nhờ các đồng tu đọc giúp tôi các bài chia sẻ mới trên trang web Minh Huệ và viết tên những người tôi khuyên tam thoái. Nhưng bây giờ, họ không đến nữa, hoặc đến rất trễ.

Một lần, một học viên ở vùng nông thôn đến thăm tôi, tôi đã khóc lóc kể lể và phàn nàn về các học viên của địa phương.

Một đêm, tôi đứng trước Pháp tượng của Sư phụ và than thở: “Tình trạng của con sao mà đau đớn quá Sư phụ ơi.” Ngay sau khi nói câu đó, tôi liền nhận ra rằng mình đã sai. Tại sao tôi lại phàn nàn với Sư phụ? Ngài đã hy sinh rất nhiều để cứu độ chúng sinh, những gì Ngài gánh chịu là quá lớn. Nếu đem ra so sánh, thì những gì tôi phải trải qua chẳng là gì hết.

Sau đó, tôi bắt đầu hướng nội. Tôi đã phàn nàn về các học viên khác trong một thời gian dài, như thể là tôi tu tốt hơn họ vậy. Tôi cũng nhận ra rằng mình có tâm hiển thị rất lớn; mọi người đều là đang trong tu luyện nhưng tôi luôn tự cho rằng mình làm tốt hơn những người khác. Thực ra, có rất nhiều thứ tôi chẳng thể làm được, ví dụ như các công việc liên quan đến kỹ thuật.

Tâm hiển thị đã khiến tôi thường xuyên phàn nàn về người khác. Khi nói chuyện với đồng tu, giọng điệu của tôi rất khó nghe, không hề có Thiện và Nhẫn. Đây chẳng phải là văn hóa đảng hay sao? Chẳng phải là thứ mà tôi cần phải tu bỏ đi ư?

Khi tôi nhận ra điều này, nỗi đau đớn và tâm oán hận trong tôi đã biến mất. Đêm đó, tôi có một giấc mơ: Tất cả các ngôi sao trên bầu trời bỗng co cụm lại với nhau tạo thành một cảnh tượng rất tráng lệ. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi, bởi Ngài đã nhìn thấy tâm chấp trước của tôi. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi buông bỏ tự ngã để tiếp tục cùng các học viên khác cứu độ chúng sinh.

Sau khi tôi tìm ra các chấp trước của mình, các học viên khác cũng thay đổi theo. Họ không còn tránh mặt tôi nữa và chúng tôi lại cùng nhau ra ngoài giảng chân tướng.

Một hôm, một đồng tu chỉ cho tôi chỗ có gắn camera theo dõi. Tôi nói: “Hiện nay, chỗ nào người ta cũng gắn camera cả. Chúng là để theo dõi người thường chứ không phải chỉ riêng học viên chúng ta. Chúng ta có Sư phụ bảo hộ cho nên chúng ta không thể bị tà ác can nhiễu.”

Nghe vậy, đồng tu đó có vẻ không vui. Tôi liền nhận ra rằng tôi chưa hoàn toàn bỏ được tâm lý hiển thị, và đã nói với cô bằng giọng điệu của bề trên. Sau khi tôi nhận ra điều này, cô đã xin lỗi tôi và nói rằng cô đã sai. Lúc đó, tôi chợt hiểu sâu hơn về những câu thơ của Sư phụ:

“Độ chúng sinh,
Quan niệm chuyển,
Bại vật diệt,
Quang minh hiển.” (Tân Sinh, Hồng Ngâm)

Một lần, chúng tôi bước vào một cửa hàng để giảng chân tướng cho người chủ và một nhân viên đang ở đó. Họ đều đã đồng ý làm tam thoái, vì vậy chúng tôi cảm thấy rất vui. Khi các đồng tu phối hợp tốt với nhau thì sức mạnh của chúng ta sẽ rất to lớn.

Tôi nhận ra rằng mỗi học viên đều đang học Pháp và tu luyện, hơn nữa, chúng ta đều biết tu luyện là như thế nào. Tuy nhiên, tôi đã từng có nhiều suy nghĩ tiêu cực và cho rằng mọi người đã bỏ rơi mình. Tôi đã không hướng nội để tìm ra nguyên nhân vì sao họ không muốn phối hợp cùng tôi. Sau này tôi nhận ra, vì tôi thích hiển thị nên họ mới tránh mặt. Do vậy, tôi phải tự suy xét bản thân để tìm ra vấn đề của chính mình.

Tôi cũng nhận ra rằng, tất cả gián cách giữa các học viên với nhau đều là do quan niệm người thường gây ra.

Ngay sau khi đề cao tâm tính, tôi đã ngừng phán xét người khác và ngừng lựa chọn người để giảng chân tướng. Bây giờ, mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi thường cầu xin Sư phụ gia trì. Gặp bất cứ người hữu duyên nào, tôi đều nói chuyện với họ và có thể thuyết phục họ làm tam thoái. Tôi cũng ngộ ra rằng học Pháp chính là căn bản của tu luyện, và hướng nội chính là Pháp bảo mạnh mẽ nhất để trừ bỏ chấp trước.

Xin cảm ơn các đồng tu vì đã trợ giúp tôi!


Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/21/加强与同修配合-向内找消除间隔-336560.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/17/165062.html

Đăng ngày 29-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share