Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-7-2017] Khi còn trẻ, sức khỏe của tôi không tốt, và tôi thường tự hỏi tại sao quan hệ giữa người với người lại luôn căng thẳng như vậy, họ sẵn sàng la mắng người khác ngay khi vừa mở miệng ra nói. Trong hoàn cảnh đó, dần dần tôi cũng đã hành xử như vậy từ lúc nào không hay.

Một hôm, tôi tìm thấy một chiếc hoa tai bằng vàng trong phòng tắm của nhà máy. Tôi biết chủ nhân của chiếc hoa tai này là ai và đã mang trả lại cô ấy. Cô ấy nhận lấy hoa tai mà không nói lời cảm ơn tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy không hài lòng và nghĩ trong tâm, tố chất con người đều đã kém như vậy rồi, lần sau nếu tôi nhặt được thứ gì thì tôi sẽ không trả lại cho người bị mất nữa.

Một tháng sau, tôi lại nhặt được một chiếc hoa tai bằng vàng khác trong phòng tắm. Lần này, tôi không nói với ai và đã mang nó về nhà. Sau này, tôi được biết chiếc hoa tai đó là của một đồng nghiệp cùng phân xưởng với tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nói với cô ấy về điều đó. Vì vậy, tôi đã không nói gì và cũng không trả lại cô ấy chiếc hoa tai.

Tôi may mắn đắc Pháp vào tháng 3 năm 1996. Thông qua học Pháp và luyện công, tôi đã hiểu rằng Sư phụ muốn chúng ta hành xử theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và trở thành những người có đạo đức cao thượng.

Khi tôi đọc đoạn này trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Có một học viên ở nhà máy dệt kim tại một thành phố của tỉnh Sơn Đông, sau khi học Pháp Luân Đại Pháp đã dạy các công nhân khác luyện; kết quả làm cho diện mạo tinh thần của nhà máy hưng khởi hẳn lên. Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế]. Sau khi học công rồi thì anh ta không những không lấy nữa, mà còn mang những thứ đã lấy về nhà trả lại [nhà máy]. Người khác thấy anh ta làm thế, thì không ai lấy nữa; có công nhân còn mang hết những gì đã lấy trả lại nhà máy; trong toàn nhà máy xuất hiện tình huống như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt nhớ đến chiếc bông tai vàng mà tôi chưa trả lại cho chủ nhân của nó. Tôi nhanh chóng trả lại nó cho người đồng nghiệp và xin lỗi cô ấy một cách chân thành. Tôi cũng nói với cô ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của tôi đã yêu cầu tôi trở thành một người tốt.

Công việc của tôi là trông coi lượng hơi nước trong phân xưởng lưu hóa cao su, cụ thể là trong công đoạn lưu hóa lốp xe. Một ca làm việc gồm có hai người. Đồng nghiệp cùng nhóm với tôi là cô Lữ. Một ngày, cô Lữ đã phạm một sai lầm khá nghiêm trọng trong công việc. Mặc dù sai phạm này là do lỗi của nhiều người gộp lại, nhưng cô ấy vẫn là người phải chịu trách nhiệm chính. Người quản lý nói với tôi rằng cô Lữ sẽ bị phạt 300 nhân dân tệ, và sự cố đó không liên quan gì đến tôi.

Tôi nghĩ 300 nhân dân tệ là một khoản tiền lớn đối với cô ấy. Tôi cảm thấy không ngẫu nhiên mà tôi nghe được việc này!

Sư phụ giảng:

“Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên nghĩ đến người khác trước. Vì vậy, tôi đã đi gặp người quản lý và nói với anh ấy rằng tôi sẽ chia sẻ khoản tiền phạt này với cô ấy. Người quản lý bật cười và yêu cầu tôi gọi cô Lữ đến.

Ở trước mặt cô ấy, người quản lý hỏi tôi muốn chia sẻ bao nhiêu tiền. Tôi nói một nửa. Người quản lý không đồng ý, và nói rằng điều này sẽ làm cho mọi người không biết lỗi thuộc về ai. Cô ấy vẫn im lặng. Người quản lý nói rằng tôi có thể trả 100 nhân dân tệ nếu tôi thực sự muốn giúp đỡ cô ấy. Cuối cùng, nhà máy chỉ khấu trừ 50 nhân dân tệ của tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp! Từ khi trở thành một đệ tử Đại Pháp, tâm tính của tôi ngày càng được nâng cao lên, cảnh giới tư tưởng cũng được thăng hoa lên. Hiện giờ, tôi luôn đặt mọi người trước bản thân mình và không tranh đấu với ai. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và luôn khỏe mạnh trong suốt 20 năm qua. Tôi không cần phải đến bệnh viện, cũng không tốn một xu để mua thuốc. Tôi hy vọng mọi người đều biết được Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời thế nào, để họ cũng được trải nghiệm niềm hạnh phúc, sự bình an thực sự từ trong tâm hồn và có một tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/27/351446.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/22/165127.html

Đăng ngày 29-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share