Bài viết của con trai một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Hành Dương, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2017] Tôi không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cha tôi là một học viên. Mặc dù không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng tôi tin chắc rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện kỳ diệu. Tôi đã chứng kiến môn tu luyện này cứu gia đình tôi và biến cha tôi từ một người xấu thành người chồng có trách nhiệm và người cha tuyệt vời như thế nào.

Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi tương đối khá giả. Cha tôi không chỉ có công việc toàn thời gian mà còn có mấy vụ làm ăn nhỏ bên ngoài. Bạn bè thường ghen tỵ với tôi, bởi vì lúc nào tôi cũng có tiền tiêu vặt.

Nhưng rồi cha tôi lại ngập sâu trong cờ bạc. Hễ nhắc đến mạt chược là cha lại bỏ bê mọi việc mà ngồi chơi cả ngày. Nếu thua thì khi về nhà, ông cãi cọ với mẹ tôi.

Ông còn thích hút thuốc và thường bảo tôi châm thuốc cho ông.

Năm 1998, mẹ tôi bị bệnh tâm thần khiến gia đình tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng. Mẹ bỗng nhiên hay quát tháo và nói năng lảm nhảm. Khi ấy, tôi mới lên bảy tuổi.

Cùng năm đó, cha tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cha đưa mẹ đi khám khắp nơi. Tiền tiết kiệm của gia đình tôi nhanh chóng cạn kiệt mà mẹ tôi không có chút dấu hiệu hồi phục nào. Bà làm đủ thứ điên rồ, như đốt lửa, tìm cách tự tử, vô cớ chạy ra khỏi nhà, đánh người, đập phá đồ đạc, và nhiều việc khác nữa.

Sợ nhất là có một hôm, bà nhảy từ tầng ba của một tòa nhà xuống đất. Các đồng nghiệp của mẹ tôi đã quyên góp một khoản tiền lớn để chúng tôi có thể đưa mẹ đi viện cấp cứu. Các bác sỹ cho biết bà bị gãy chân và vỡ xương hông.

Gia đình tôi không có tiền chi trả cho những ca phẫu thuật của mẹ. Sau mấy đêm thức trắng, cha tôi đã quyết định đưa mẹ về nhà.

Mẹ tôi nằm trên giường cả ngày, còn cha thì làm việc nuôi cả nhà. Đến giờ nghỉ trưa, ông lại chạy vội về nhà nấu nướng và cho mẹ tôi ăn rồi lại vội vã đi làm. Buổi tối, cha giúp mẹ tắm rửa, đắp thuốc vào các chỗ thương, và cho mẹ ăn tối.

Thật may là cha đã tìm được một thầy thuốc dân gian để nắn lại xương cho mẹ tôi mà chi phí rẻ hơn nhiều so với bệnh viện. Thế là mẹ hồi phục rất tốt.

Nhưng mẹ vẫn bị chứng tâm thần. Không nản lòng, cha tôi vẫn tiếp tục làm các việc hàng ngày: tắm cho mẹ, nấu ăn, và vệ sinh. Ông đã làm vậy suốt 18 năm qua.

“Cha không mệt sao?” Tôi hỏi ông. “Có khi nào cha nghĩ tới việc từ bỏ chưa?”

“Đó là trách nhiệm, và yêu cầu cơ bản đối với một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”, ông ấy trả lời, “Nếu cha không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tìm được điểm tựa tinh thần vững chắc đến vậy thì có lẽ cha đã không thể tiếp tục. Bỏ cuộc thì rất dễ, chỉ cần không đi tìm mẹ con nữa khi bà ấy bỏ nhà đi là được.”

Là một người không tu luyện, tôi không thể lý giải làm sao Pháp Luân Đại Pháp lại có thể thay đổi một người từ bản chất như vậy. Nhưng tôi đã chứng kiến tận mắt rằng cha tôi, nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà ông đã chuyển biến từ một người đam mê cờ bạc, không ngó ngàng gì tới gia đình thành người có trách nhiệm, luôn quan tâm tới người khác, và được tôn trọng ở nơi làm việc.

Hiện nay, có hàng triệu người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thậm chí với lệnh cấm nghiêm ngặt và cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), họ vẫn kiên định đức tin của mình, vẫn chân thật, tốt bụng và dung nhẫn. Họ không tranh đấu vì lợi ích cá nhân và sẵn lòng hy sinh cho người khác. Họ luôn hướng nội để tìm lỗi của chính mình thay vì đổ lỗi cho những người khác. Điều đó không kỳ diệu sao?

Vậy nên, nếu có ai đó hỏi tôi: “Cháu nghĩ gì khi cha cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Tôi sẽ nói với họ rằng: “Cháu nghĩ điều đó thật tuyệt vời!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/10/355310.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/21/166124.html

Đăng ngày 26-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share