Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-8-2017] Tôi đã làm việc nhiều năm với vai trò là người quản lý trong một công ty người thường. Ngay sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, ông chủ của tôi đã đe dọa sa thải tôi nếu tôi không từ bỏ đức tin của mình, nhưng tôi không thỏa hiệp.
Công việc của tôi trong nhiều năm là giám sát nhân viên thường vụ. Vì vậy, khi tôi đảm nhận vai trò điều phối viên Đại Pháp, tôi liền tự cho rằng mình giữ vai trò lãnh đạo.
Bất cứ khi nào cần điều phối nhóm – đặc biệt là liên quan đến các hạng mục tôi phụ trách – tôi đều cho rằng đồng tu phải phối hợp vô điều kiện. Tôi cảm thấy khó chịu nếu ai đó không đặt tâm vào công tác hạng mục, thậm chí tôi còn định bụng sẽ chỉ trích họ trước mặt những người khác. Tôi cũng không thích nghe ai đó nói rằng các học viên trong khu vực của tôi làm việc nào đó không tốt, vì điều đó khiến tôi cảm thấy tôi chưa dẫn dắt họ hiệu quả.
Khi một học viên địa phương bị bắt vào năm 2012, tôi cùng với một số điều phối viên khác trong khu vực đi cùng gia đình học viên đó đến đồn cảnh sát để hỏi nơi giam giữ anh ấy.
Khi chuẩn bị rời đi, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đang bị theo dõi. Một số điều phối viên sau đó đã bị bắt.
Một điều phối viên nữ ở một khu vực khác hỏi tôi: “Một số điều phối viên trong khu vực của anh đã bị bắt. Như vậy mà gọi là phối hợp sao?”
Tôi trả lời: “Chúng ta đều là học viên. Tôi đâu có chịu trách nhiệm về con đường tu luyện của họ. Nếu cô nói tôi có sơ hở trong tu luyện, hoặc tôi phối hợp không tốt, tôi cũng chấp nhận. Nếu thế thì sao cô không đảm nhiệm vị trí của tôi đi?”
Khi nghe tôi nói vậy, cô ấy nói: “Được rồi, tôi sẽ là điều phối viên cho khu vực của anh.” Mặc dù tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ phối hợp vô điều kiện với cô ấy, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái sau khi cô ấy rời đi.
Vài ngày sau, một học viên, người đã quyên góp một khoản tiền để thuê luật sư bào chữa cho một học viên bị giam giữ nói với tôi: “Tôi muốn lấy lại số tiền mà tôi đã đưa cho anh. Tôi sẽ đưa nó cho điều phối viên mới, vì anh không còn là điều phối viên nữa.” Thái độ này của cô ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi đã nói với vợ tôi, cũng là một học viên: “Liệu cô ấy có phải là học viên Đại Pháp không? Cô ấy thật ngốc! Khoản tiền cô ấy đưa cho anh đâu phải cho bản thân anh. Việc ai giữ tiền không quan trọng. Cô ấy phải hiểu rõ điều này chứ!”
Vợ tôi trả lời: “Không có gì là ngẫu nhiên. Dường như là anh đang có chấp trước. Anh cần hướng nội tìm.” Tôi nghe theo lời khuyên của vợ và bắt đầu hướng nội sau khi học Pháp. Sau đó, tôi đã phát hiện ra mình có tâm tật đố.
Tôi đã nhầm lẫn rằng một điều phối viên Đại Pháp là người đứng đầu. Khi tôi bị mất vị trí này, tôi cảm thấy như thể mình mất đi quyền lực.
Một học viên từ một khu vực khác đã nói chuyện với tôi cách đây vài năm về cách sử dụng điện thoại di động để nâng cao nhận thức của người dân về cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ.
Anh ấy hỏi: “Anh có cần điện thoại di động không?” Tôi nói: “Mỗi chiếc giá bao nhiêu? Tôi cần phải hỏi các học viên trong khu vực của tôi xem họ có muốn tham gia vào hạng mục này không đã.”
Anh ấy đáp lại: “Không cần hỏi họ đâu. Anh có thể tự quyết định mà. Chúng tôi không tính tiền mua điện thoại đâu, kể cả chúng tôi có đưa anh 100 chiếc điện thoại cũng không đáng bao nhiêu đâu mà.”
Khi tôi nói với anh ấy rằng tôi không đồng ý làm như vậy thì anh ấy hỏi: “Tại sao? Những gì chúng ta đang làm là chân chính. Tôi phụ trách khu vực của tôi, tôi biên soạn nội dung tin tức cho ấn phẩm hàng tuần tại địa phương. Tôi chưa bao giờ yêu cầu người khác kiểm tra lại ấn phẩm hoặc giúp tôi việc này.”
Khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện, tôi cảm thấy trạng thái tu luyện của anh ấy có gì đó không đúng. Vài ngày sau, tôi nghe nói anh ấy đã bị bắt.
Lý do tôi không thể giúp anh ấy hiểu được sự khác nhau giữa vai trò lãnh đạo của người thường với điều phối viên hạng mục là bởi vì tôi cũng không hiểu rõ vấn đề này. Tôi cảm thấy rất tiếc vì đến giờ, anh ấy vẫn bị cầm tù.
Quan niệm cho rằng điều phối viên là người lãnh đạo tồn tại trong nhiều điều phối viên, cũng như các học viên khác. Một số điều phối viên quản lý chi ly mọi việc, từ địa điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp cho đến nhóm học Pháp.
Một số học viên đã quen với việc bị giám sát như thế và cảm thấy không yên tâm không có sự giám sát ấy.
Sư phụ giảng:
“Là ai đi nữa, trong các đệ tử Đại Pháp không có quan [chức], người phụ trách cũng là người liên hệ, mỗi cá nhân đều đang trong tu luyện” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])
Vai trò của mỗi đệ tử Đại Pháp đã được an bài từ trước và đều xuất phát từ mong muốn chân chính là trợ Sư Chính Pháp trong thời kỳ Chính Pháp này.
Vì vậy, một số người trong chúng ta là điều phối viên, một số làm công tác kỹ thuật, còn những người khác đi giảng thanh chân tướng trực diện.
Ai cũng có năng lực như nhau, nhưng có năng lực thế nào thì không liên quan gì đến việc đạt đến tầng thứ hay cảnh giới nào trong tu luyện.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/26/352979.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/7/165326.html
Đăng ngày 18-9-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.