Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 8-9-2017] Tôi luôn được các bạn cùng lớp, thầy cô giáo, ông chủ, đồng nghiệp và các đồng tu xem là thông minh. Thậm chí ngay cả cảnh sát đến bắt giữ tôi cũng nghĩ vậy. Vì cho rằng mình thông minh, nên tôi đã hình thành tâm lý hiển thị rất mạnh mẽ.
Thấy tâm chấp trước của tôi quá mạnh, Sư phụ đã từ bi giúp tôi nhận ra qua một sự việc gần đây. Tôi biết đã đến lúc mình cần phải tu bỏ nó.
Sự việc xảy ra trong một cuộc thi chế tác nghệ thuật. Tôi là một trong những người thẩm định và cũng là một thí sinh dự thi.
Trước khi việc thẩm định bắt đầu, tôi đã nghĩ đến việc thuyết phục các chuyên gia đánh giá để xem xét tác phẩm của tôi sớm vì có những tác phẩm giống tác phẩm của tôi. Tôi nghĩ nếu tác phẩm của tôi được xem sau, nó sẽ không mang lại cảm giác mới lạ. Tuy nhiên, trước khi làm được gì, thứ tự đã được thông báo và tác phẩm của tôi được thẩm định cuối cùng!
Tôi lặng lẽ trở lại chỗ ngồi của mình và nghĩ: “Mình muốn là người đầu tiên, nhưng hóa ra lại trở thành người cuối cùng. Đây là Sư phụ đang điểm hóa để mình thấy tâm hiển thị của mình quá mạnh. Thật đáng xấu hổ! Mình nên tu bỏ nó ngay.”
Tôi ngồi ở đó để chế áp những tư tưởng bất hảo. Không lâu sau, tâm hiển thị của tôi lại xuất hiện lại vì tác phẩm của tôi đã được chọn, trong khi những tác phẩm tương tự khác không vượt qua được vòng thẩm định. Tôi cảm thấy không thoải mái trong tâm: “Mình không muốn đứng đầu, vì ba người đứng đầu sẽ được lựa chọn để vào vòng tiếp theo của cuộc thi. Mình phải lãng phí bao nhiêu thời gian để chuẩn bị cho việc đó? Mình phải hạ thứ bậc của mình.”
Vì vậy, tôi cố gắng khen ngợi những tác phẩm của người khác. Trong quá trình thẩm định, tôi cố ý tỏ ra khiêm tốn, cởi mở và nhường thứ hạng cho người khác. Kết quả là, tôi đã đạt được mục tiêu: Tôi giành được một giải thưởng, nhưng không trong ba người đứng đầu và tránh phải thi vòng tiếp theo.
Tôi đã hài lòng vì mình đã thể hiện được sự chuyện nghiệp và “nhân cách cao thượng”. Tuy nhiên, tôi không nhận ra rằng mình lại thể hiện một tâm lý hiển thị quá mạnh mẽ và đang truy cầu danh theo cách khác. Tôi đã quên điểm hóa mà mình ngộ được lúc trước và những gì Sư phụ giảng:
“Bản thân [tâm] hiển thị là một loại tâm chấp trước rất mạnh, tâm hết sức không tốt, là tâm [chấp trước] mà người tu luyện phải bỏ.” (Chuyển Pháp Luân)
Do bị chấp trước này khống chế, tôi cũng làm hỏng phần thi của một học viên trẻ khác, đáng lẽ anh ấy đã có cơ hội vào vòng thi cấp tỉnh.
Sau sự kiện, tôi nói với học viên đó rằng: “Cậu thực sự phải cảm ơn tôi vì chính tôi đã can thiệp kịp thời. Nếu cậu được chọn để vào vòng tiếp theo, có lẽ sẽ phải dành hai đến ba tháng tiếp theo để chuẩn bị. Cậu sẽ tốn bao nhiêu thời gian mà đáng lẽ nên dành cho việc học Pháp?” Cậu ấy đã cảm ơn tôi.
Tuy nhiên, hôm sau, cậu ấy đến tìm tôi và nói: “Gia đình tôi nghĩ nếu tôi vào vòng tiếp theo, danh tiếng của tôi sẽ lớn hơn và điều đó có thể mang lại nhiều cơ hội nghề nghiệp cho tôi.”
Cậu ấy không có ý phàn nàn gì về tôi cả. Tuy nhiên, rõ ràng là tôi đã sai. Tôi đã áp đặt quan điểm của mình lên cậu ấy trong khi cho rằng tôi đã giúp cậu ấy. Tôi đã khiến cậu mất cơ hội thể hiện, nhưng tôi lại đến gặp cậu để đòi cảm ơn. Tôi cảm thấy rất xấu hổ về bản thân mình.
Khi suy nghĩ lại, tâm hiển thị của tôi đã được phơi bày nhiều lần trong sự kiện đó. Nhưng tôi đã không ngộ ra. Cái gọi là “thông minh” chỉ là cách thông minh của người thường. Nó không phải là trí huệ từ Đại Pháp. Tôi đã xem những quan niệm hậu thiên là chính bản thân mình và tự hào về nó.
Trong sách Chuyển Pháp Luân, cả hai mục “Tâm lý hiển thị” và “Tâm tật đố” đều là những mục riêng. Vì vậy, việc loại bỏ hai chấp trước này vô cùng quan trọng. Sư phụ giảng:
“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Chuyển Pháp Luân)
Vậy tâm hiển thị thể hiện như thế nào? Hướng nội sâu hơn, tôi dần nhận ra rằng trong công việc hàng ngày của mình, tôi luôn háo hức thực hiện những việc ngoài trách nhiệm của bản thân. Việc này không phải xuất phát từ tâm từ bi, mà là tâm hiển thị. Tôi muốn chứng tỏ “Tôi có khả năng; là người mạnh hơn.”
Tâm lý này cũng thể hiện trong việc tôi làm các việc Chính Pháp. Ví dụ, tôi muốn cho người khác biết bài chia sẻ nào của tôi được đăng trên trang Minh Huệ, hay những hạng mục nào mà tôi đã hoàn thành.
Hơn nữa, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ triển hiện thần thông của mình cho mọi người như thế nào khi Chính Pháp kết thúc. Tôi có tâm truy cầu “những điều siêu thường [rồi] hiển thị nơi người thường” (Chuyển Pháp Luân). Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy một số tư tưởng đó giống như tự tâm sinh ma vậy.
Tôi viết bài chia sẻ này là để phơi bày và loại bỏ tâm hiển thị vốn được ẩn giấu thật sâu của bản thân. Con cảm tạ Sư phụ đã khổ tâm điểm hóa, cảm ơn các đồng tu đã khích lệ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/8/353483.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/25/165548.html
Đăng ngày 11-10-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.