Bài viết của một học viên ở bên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-08-2017] Việc buông bỏ các chủng tâm chấp trước chính là điều quan trọng nhất đối với một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về việc các tâm chấp trước đã ảnh hưởng đến tôi như thế nào và cách mà tôi buông bỏ chúng.
Tu luyện vô ích cho dù vẫn làm việc Đại Pháp
Sư phụ giảng:
“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã đọc đi đọc lại Pháp lý trên và thậm chí còn có thể thuộc lòng nó. Tuy nhiên, việc đó cũng không thể thôi thúc tôi buông bỏ tâm tật đố. Sư phụ đã nhấn mạnh rằng một người tuyệt đối không thể đắc Chính Quả nếu người đó không buông bỏ tâm tật đố. Điều này đồng nghĩa với việc miễn là tôi còn chấp trước này, tôi sẽ tu luyện một cách vô ích ngay cả khi tôi làm rất nhiều việc Đại Pháp.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình thuộc tuýp người đố kỵ. Tôi không có mâu thuẫn với các đồng nghiệp tại sở làm. Tôi luôn sẵn sàng chấp nhận sự phê bình. Ở nhà tôi chỉ có một số mâu thuẫn với chồng tôi mà cũng là một học viên, liên quan đến vấn đề chăm sóc con cái. Nhưng tất cả những vấn đề đó đều là vấn đề nhỏ nhặt mà tôi nghĩ là do chấp trước vào tình của tôi đối với họ. Những điều này đều không ảnh hưởng gì đến sự tu luyện của tôi.
Bởi vì tôi ghi nhớ được nhiều Pháp và chia sẻ rất nhiều trải nghiệm tại nhóm học Pháp, các học viên địa phương đã ca ngợi tôi, nói rằng tôi làm việc rất giỏi và giữ vững được tâm tính. Tuy nhiên, tôi đã không tu luyện về phương diện tâm tật đố, vậy nên tôi đã lỡ mất rất nhiều cơ hội để đề cao.
Phát hiện ra căn nguyên của tâm tật đố
Một thời gian trước tôi nhận ra rằng mình quá bận với đủ mọi việc. Kết quả là tôi đã bị can nhiễu bởi tâm an dật. Tôi cảm thấy rất khó để có thể đột phá.
Học viên Rong (bí danh) đã chia sẻ với tôi. Cô ấy nói: “Bạn có biết rằng có lần bạn đã nói về tôi sau lưng tôi không. Bạn đã không tu khẩu. Tôi nghĩ rằng bạn có tâm tật đố khi bạn nói về tôi. Bạn không giúp gì cho tôi. Thay vào đó bạn muốn chứng minh rằng bạn thì đúng còn tôi thì sai.”
Tôi đã xin lỗi cô ấy và bắt đầu hướng nội về tâm tật đố của mình sau khi cô ấy rời đi. Tôi nhớ lại những điều mà tôi đã nói với cô ấy và suy nghĩ đầu tiên của tôi về cô ấy là khi tôi gặp vợ chồng của cô ấy một năm trước đây. Tôi nhận ra rằng mình thật sự là loại người đố kỵ và đã tật đố với cô ấy.
Sự đố kỵ đã tồn tại trong trường không gian của tôi. Nó dần phát triển rồi tích tụ thành những chủng vật chất bất thuần và gây ra tổn thương cho những người khác. Tôi nói với Sư phụ rằng con đã sai. Sau đó tôi đã chia sẻ với Rong từ tận đáy lòng và chân thành xin lỗi vì đã làm tổn thương cô ấy.
Thực sự tôi đã không tu luyện tốt. Tôi đang làm các việc nhưng không tu luyện bản thân trong một thời gian dài. Tôi thật sự có tâm đố kỵ và nó đã phát triển nhưng tôi đã che giấu nó rất sâu. Do vậy, tôi phát ra một niệm thật mạnh: “Ta có sơ hở. Ta sẽ chính lại theo Pháp. Ta sẽ không chấp nhận bất kể sinh mệnh nào bức hại ta.”
Các học viên địa phương đã phát chính niệm để trợ giúp cho tôi. Tôi giành nhiều thời gian hơn để luyện công, học Pháp và phát chính niệm. Cuối cùng tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Trong một giấc mơ, tôi thấy rằng Sư phụ đã gánh chịu hầu hết nghiệp lực cho tôi.
Sư phụ giảng:
“Khi giảng Pháp tôi thường hay giảng vấn đề tâm tật đố. Vì sao? Bởi vì tâm tật đố biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ ở Trung Quốc, mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy. ” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã tìm ra được căn nguyên của tâm tật đố. Tôi sống nội tâm từ khi còn nhỏ, và trong tâm tôi rất dễ đố kỵ. Tôi đã được giải thưởng “Nhân viên xuất sắc nhất” trong công việc đầu tiên tại một khách sạn. Lý do là tôi rất hoà nhã và cung cấp dịch vụ tốt cho khách hàng. Nhưng, tôi đã mất bình tĩnh khi ở nhà. Chồng tôi hỏi làm sao tôi lại có thể giữ được tâm tính tốt tại sở làm. Từ khi còn nhỏ tôi đã chịu sự tuyên truyền của Đảng Cộng Sản, tính cách của tôi có chút khôn khéo và đây là gốc rễ của việc phát triển tâm đố kỵ. Tôi đã không nhận thức được việc đó.
Đề cao qua việc kiên tu
Một ngày có một học viên khác nói với tôi, “Thật vô ích khi bạn học Pháp rất nhiều và thậm chí còn có thể học thuộc Pháp bởi vì bạn đã không tu luyện bản thân mình. Nếu bạn không tu luyện, bạn không thể đắc Pháp và bạn cũng không thể đề cao.
Tôi chết lặng trong vài giây. Đó chính là điều mà tôi muốn nói với cô ấy. Những lời của cô ấy đã phản ánh những suy nghĩ của tôi. Điều này khiến tôi tự hỏi tại sao chúng tôi lại có cùng suy nghĩ về nhau như vậy. Tôi nhận ra rằng khi mình nhìn thấy ai đó có một chấp trước, chủng vật chất này cũng thực sự tồn tại trong trường không gian của tôi. Sư phụ đã thông qua cô ấy mà cho tôi thấy được vấn đề của mình và từ đó giúp tôi có thể tu bỏ nó đi và đề cao.
Tôi đã tìm ra quan niệm cố hữu trong một thời gian dài của mình, đó chính là tôi đã dùng Pháp để đo lường những học viên khác. Khi tôi đọc Pháp hay các bài chia sẻ trên Minh Huệ, trong tâm tôi sẽ nói rằng những học viên như thế, như thế mà lại hành xử như vậy hay sao. Khi tôi thấy hai học viên gặp mâu thuẫn, tôi sẽ nghĩ ngay đến Pháp. Tôi dùng Pháp để đo lường những học viên khác chứ không phải bản thân mình.
Khi các học viên khác trách cứ tôi, trên bề mặt thì tôi sẽ chấp nhận những lời phê bình của họ. Nhưng đoạn Pháp này đã hiện lên trong tâm tôi:
” Hiện nay người ta như vậy đấy, hễ gặp vấn đề là trước tiên [họ] đẩy trách nhiệm, có tại họ hay không thì cũng đẩy cho [người khác].“ (Chuyển Pháp Luân)
Tôi lại dùng Pháp của Sư phụ để đo lường những người khác. Những điều tôi nói cũng khác với những điều mà tôi nghĩ. Tôi đã không chiểu theo Pháp lý về Chân. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi thanh trừ hết thảy những tà niệm của bản thân mình. Tôi đã phát chính niệm để buông bỏ chúng đi. Tôi phủ nhận chúng và thanh trừ chúng ngay khi một niệm như thế tiến nhập vào tư tưởng của tôi. Giờ đây chúng đã trở nên ngày càng yếu hơn.
Tôi nên hướng nội khi tôi thấy mâu thuẫn của những người khác. Nếu tôi tu luyện tốt và trường không gian của tôi thuần tịnh, tôi đã không phải chứng kiến những mâu thuẫn này. Giờ đây, ngay lập tức tôi sẽ hướng nội đối với bất kỳ thiếu sót nào.
Khi tôi nhìn thấy những học viên khác có chấp trước, tôi sẽ tự nhắc bản thân rằng mình cũng có vấn đề và đó là lý do tại sao tôi lại được thấy chúng. Khi thực sự hướng nội, tôi đều có thể tìm ra vấn đề của mình. Nếu tôi không thể hiểu được tại sao các học viên khác lại nói như thế này hay hành xử như thế kia, tôi luôn tự nhủ rằng mỗi học viên đều có thể ngộ của riêng mình và không hẳn đã thuận theo những quan điểm của tôi. Pháp lực hồng đại có thể chính lại hết thảy mọi thứ. Dần dần tôi đã trở nên bao dung và thấu hiểu đối với các học viên khác.
Mặc dù tôi đang làm những việc giống như trước đây, tâm thái của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Pháp đã chính lại hết thảy những suy nghĩ lệch lạc ở tôi.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/11/]]去掉隐藏的妒嫉心-352379.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/22/165506.html
Đăng ngày 12-10-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản