Bài viết của Thủ Lương, một học viên Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-7-2017] Tôi năm nay 68 tuổi, trước kia từng làm việc cho một tiệm thuốc và nay đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998. Trước khi tu luyện, tôi là một người tính tình hấp tấp nóng nảy, tranh cường háo thắng, gặp chuyện dễ cực đoan, tâm địa hẹp hòi. Bởi vậy, đến năm 30 tuổi, tôi mắc đủ các loại bệnh tật: bệnh viêm gan, hạch bạch huyết, chứng loạn thần kinh chức năng, hội chứng Meniere, trĩ, ung thư cổ tử cung, v.v… Thuốc bất ly thân, thống khổ sống qua ngày đoạn tháng.
Tu luyện Pháp Luân Công vỏn vẹn được hơn một tháng, Sư phụ đã triệt để tịnh hóa toàn bộ thân thể tôi, toàn thân tôi vô bệnh. Đã 19 năm trôi qua, tôi luôn dồi dào nặng lượng và cả tâm thân khỏe mạnh, không cần dùng đến dù chỉ một viên thuốc. Tôi cảm thấy đi bộ nhẹ nhàng như đi trên gió vậy.
Người nhà và bạn bè tôi đã được chứng kiến vẻ đẹp và sự thần kỳ của Đại Pháp thông qua sự hồi phục sức khỏe kỳ diệu của tôi. Mọi người đều tiếp tục ủng hộ Đại Pháp và khuyến khích tôi tu luyện, thậm chí ngay cả trong khi Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp đang đối mặt với cuộc bức hại tàn khốc của tập đoàn lưu manh Giang Trạch Dân. Chính vì vậy, họ đã đắc phúc báo, cuộc sống đầy đủ đầm ấm, sự nghiệp thành tựu, và luôn bình an thuận lợi.
Dưới đây, tôi xin chia sẻ một câu chuyện về việc đắc phúc báo của cháu trai (con của em trai tôi)
Xuất huyết dạ dày
Cháu trai tôi sống ở vùng nông thôn và dựa vào trồng trọt để sinh sống. Trong thời kỳ nông nhàn, cha cháu thường vào thành phố đạp xích lô kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.
Năm 2000, cháu tôi thi đỗ vào trường cao đẳng nghề. Trong quá trình học tập tại trường, cháu bị xuất huyết dạ dày và sức khỏe suy giảm nghiêm trọng. Cháu không thể ăn đồ ăn trong căng-tin nữa mà phải dùng đến thực phẩm dành riêng cho mình. Mỗi năm, khi quay trở lại trường học sau kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cháu thường phải mang theo thuốc men đủ cho cả học kỳ đó.
Vì gia đình em trai tôi túng bấn, nên suốt ba năm cháu học trường nghề, tôi đều trang trải toàn bộ chi phí thuốc men cho cháu. Năm 2003, cháu tôi tốt nghiệp và trở về nhà. Thân hình cháu đen gầy đến mức khiến tôi không khỏi cảm thấy chua xót. Cháu bảo rằng bệnh xuất huyết dạ dày của cháu không có tí chuyển biến tích cực nào hết. Và cũng bởi bệnh nặng nên cũng không thể công tác được, phải ở nhà vừa trị bệnh vừa nghỉ ngơi.
Sau đó, cháu trai tôi nhờ tôi đưa cháu đến bệnh viện thành phố để kiểm tra nội soi. Sau khi kiểm tra, bác sỹ không thông báo cho chúng tôi kết quả kiểm tra, mà chỉ nói: “Hãy gấp rút điều trị, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Vị bác sỹ này vốn quen thân với tôi nên đã bảo riêng tôi cùng cha mẹ cháu rằng: ‘Bệnh tình của cậu ấy đã di căn sang thành ung thư dạ dày rồi.”
Mặc dù nhập viện một thời gian để điều trị, song bệnh tình không có chuyển biến gì. Một hôm, vị bác sỹ điều trị cho cháu tôi không có mặt ở đó, và cậu ấy đã yêu cầu một bác sỹ đang trực ban khác kê toa thuốc. Đến lúc ấy, cháu tôi mới biết sự thật về tình trạng bệnh tật mình. Cháu quá sợ hãi, bi quan và thất vọng đến nỗi suốt ngày mặt mày ủ rũ.
Một ngày trong năm 2005, cháu đã tuyệt vọng và cầu khẩn tôi: “Bác à, hãy giúp cháu tìm một chuyên gia trong lĩnh vực này để chữa trị cho cháu!” Tôi nói: “Trong thời gian cháu học ở trường nghề, những thuốc men mà bác mang đến cho cháu đều là do các vị chủ nhiệm, chuyên gia kê cả đấy! Tại sao họ lại không giúp được gì cho cháu?” Sau đó tôi an ủi cháu và nói: “Kỳ thực những chuyên gia và giáo sư trong nhân gian không thể so sánh được với Sư phụ Đại Pháp được. Cháu thấy không, trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể bác bao nhiêu bệnh thật. Mọi bệnh tật của bác đều biến mất sau khi bác tu luyện chỉ mới hơn một tháng.”
Cháu tôi nói: “Con còn quá trẻ, mới chỉ 22 tuổi thôi! Chẳng lẽ bác muốn con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sao? Vả lại con biết rằng chính quyền còn đang không cho phép người dân tu luyện.” Tôi bảo cháu: “Luyện hay không luyện còn phụ thuộc vào duyên phận của cháu với Đại Pháp, nhưng như bác biết thì có nhiều người mắc trọng bệnh đã hồi phục. Thậm chí một số người còn mặc hiểm nghèo, mặc dù họ còn chưa bắt đầu tu luyện, họ cũng đã phục hồi một cách kỳ diệu chỉ sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, hoặc nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ, sức khỏe họ cũng được khôi phục. Cháu cũng có thể xem cuốn sách Chuyển Pháp Luân trước đã.”
Nghe tôi nói như vậy, cháu đã đồng ý và mang cuốn sách Chuyển Pháp Luân về nhà đọc.
Bệnh về dạ dày được chữa lành
Hai ngày hôm sau, cháu mang sách đến trả lại cho tôi và nói một câu rất có kiến giải: “Nội dung trong sách quả là tuyệt vời. Những gì viết trong sách đều là đạo lý dạy người ta làm người tốt. Các bác chiểu theo cuốn sách này trong khi tu luyện Pháp Luân Công, cho nên đều là người tốt. Bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp là sai, sau này chắc chắn các bác đều sẽ được minh oan.” Tôi kinh ngạc mừng rỡ nói: “Cháu xem và thực sự hiểu cuốn sách này rồi, cháu có thể sẽ được cứu!”
Sau đó tôi khuyên cậu ấy đọc Cửu Bình Cộng sản Đảng để liễu giải bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và nguyên nhân tại sao Trung Cộng lại bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đưa cho cháu cuốn cửu bình, chồng tôi muốn ngăn cháu lại không cho cháu cầm lấy cuốn sách, nhưng cháu vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Một thời gian sau, cháu đến trả tôi cuốn sách. Tôi thấy một mẩu giấy kẹp giữa các trang sách có ghi tuyên bố của cháu thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và nhờ tôi đăng tuyên bố này của cháu lên mạng internet.
Cháu nói: “Trong khi đọc cuốn sách này lần thứ hai, cháu không còn muốn đến tìm bác sỹ hay uống một viên thuốc nào nữa. Bây giờ, dạ dày của cháu không còn đau nữa và cháu có thể ăn uống giống như trước kia, cảm thấy rõ ràng thân thể chuyển biến tốt lên.”
Sau đó tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cháu và bảo cháu nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Cháu về và sau khi vừa nghe một lượt các bài giảng Pháp của Sư phụ, mọi bệnh tật của cháu không rõ đã khỏi từ lúc nào. Đoạn tuyệt hoàn toàn với bệnh viện và thuốc men, cháu trở thành một thanh niên khỏe mạnh, tâm tình vui vẻ, hạnh phúc và dồi dào năng lượng.
Gặp vận may và có cuộc sống hạnh phúc
Sau khi thân thể khỏe mạnh, cháu trai tôi đến tỉnh thành để tìm việc. Cháu dễ dàng được tuyển dụng vào làm trong một doanh nghiệp tư nhân sản xuất phụ tùng máy bay. Cháu được một ngượi thợ cả có thẩm quyền cao về kỹ thuật chọn làm người học việc thân cận. Vị thợ cả này cố gắng để truyền những kỹ thuật công nghệ riêng của ông cho cháu, và thậm chí còn nhận cậu ấy làm con trai thứ ba (người thợ cả này có hai người con trai).
Cháu đã dành ba năm theo học người thầy của mình. Hai thầy trò hiệp lực hợp tác và họ đã được cấp bằng sáng chế quốc gia về ứng dụng sử dụng trong không quân. Sau khi đem toàn bộ kỹ năng của mình truyền lại cho cháu, người thợ cả đã xin nghỉ hưu, và khích lệ cháu tôi năng động để tìm cơ hội việc làm cao hơn.
Sau đó cháu đã tìm một công việc khác trong một hãng marketing. Chỉ vài năm sau, cậu ấy đã được thăng chức lên làm quản lý cấp cao của công ty. Cháu đã mua được nhà ở tỉnh và tậu xe hơi. Giờ đây cháu đã kết hôn và có một bé trai, và đang tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Mặc dù cháu trai tôi vẫn chưa bước vào tu luyện, nhưng trong thâm tâm cháu biết rằng tất cả những gì cháu có được đều là từ phúc báo của Đại Pháp. Bởi vậy, cháu luôn cảm kích ân huệ này và thường chia sẻ những gì mình trải nghiệm để giảng chân tướng Đại Pháp. Ngoài ra, cháu cũng thuyết phục họ hàng và bạn bè thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Giờ đây người nhà đằng vợ của cậu ấy cũng đều đã thoái đảng.
Trong đám cưới của mình, cháu trai tôi đã nhân cơ hội này khuyên các bạn học cũ tham dự tiệc cưới hôm đó thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Đôi khi cháu cũng giúp tôi gửi thư giảng chân tướng.
Sau khi đã minh bạch chân tướng và làm được nhiều việc tốt cho Đại Pháp, cháu tôi đã được Đại Pháp bảo hộ và có một cuộc sống hạnh phúc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/19/351302.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/9/164962.html
Đăng ngày 13-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.