Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-6-2017] Tôi năm nay 70 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) được 20 năm. Mặc dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nhưng gia đình tôi vẫn tiếp tục động viên và ủng hộ tôi tu luyện.
Tôi rất tự hào về họ và luôn chúc phúc cho họ. Dưới đây, tôi xin chia sẻ câu chuyện của gia đình tôi.
Vượt qua những lúc khó khăn với sự ủng hộ của chồng
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, gia đình của các học viên Đại Pháp đã bị lục soát và nhiều sách của Đại Pháp đã bị lấy đi.
Tôi đã nói với chồng: “Các sách của Đại Pháp chính là mạng sống của em. Em không thể giao nộp cho cảnh sát được.” Mặc dù chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng ông biết rằng Đại Pháp là tốt.
Một hôm, một số cán bộ thôn đã đến nhà tôi và bắt tôi giao nộp sách Đại Pháp. Chồng tôi đã đứng dậy và bình tĩnh nói: “Tôi đã đốt hết sách rồi.”
Ông chỉ vào đống tro trong bếp và nói: “Lại đây mà xem, tro đây này.”
Họ đi vào bếp và nhìn thấy một đống tro. Họ không nói gì cả và đã rời đi.
Sau khi họ đi khỏi, tôi đã to tiếng với chồng: “Sao anh có thể đốt sách của em được chứ!”
Chồng tôi mỉm cười nói: “Đừng lo. Anh đã đốt những thứ khác. Sách Đại Pháp của em vẫn an toàn!”
Tôi đã vô cùng cảm động. Tôi không bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông thật thà như anh lại có thể nghĩ ra một kế thông minh như vậy để bảo vệ sách của tôi. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi rất biết ơn anh.
Trong suốt 18 năm qua, tôi đã bị giam giữ 9 lần, và chồng tôi đã phải chịu áp lực rất lớn. Ông thường cảm thấy rất cô đơn và sợ hãi.
Mỗi lần tôi bị giam giữ, chồng tôi lại lo lắng liệu tôi có bị tra tấn, bị kết án tù, hay bị đưa đến trại lao động cưỡng bức hay không.
Cuối năm 1999, khi tôi đến Bắc Kinh gặp chính quyền cấp cao để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị giam giữ phi pháp ở đồn cảnh sát địa phương và trại tam giam trong 100 ngày.
Trong suốt thời gian này, chồng tôi đã tự mình chăm sóc cho cháu gái của chúng tôi. Ông thậm chí còn không biết nấu ăn, huống chi là chăm sóc một đứa trẻ.
Cả ông và cháu gái đều phải chịu đựng vất vả trong suốt thời gian ấy, và cả hai đều bị sút cân.
Tuy nhiên, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, ông vẫn nghĩ đến tôi và thường đưa thức ăn vào cho tôi. Thậm chí ông còn mang thức ăn cho một số học viên không có người nhà đưa cơm.
Trong dịp lễ mừng năm mới, chồng tôi đã mang cho tôi một con gà quay to và viết một lời nhắn đặt bên trong con gà.
Qua lời nhắn, ông đã động viên và an ủi tôi, ông cũng mong tôi về nhà càng sớm càng tốt.
Những gì ông viết khiến tôi rất buồn, nhưng tôi đã cố gắng kìm nén nước mắt.
Năm 2001, một đồng tu mà tôi biết bị giam giữ tại đồn cảnh sát địa phương. Gia đình bà phản đối bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không mang đồ ăn vào cho bà.
Khi nghe được tin này, tôi đã được thả khỏi đồn cảnh sát, nhưng tôi vẫn muốn chuyển thức ăn vào phòng giam cho bà.
Chồng tôi nghĩ, nếu tôi làm vậy sẽ rất nguy hiểm, vì vậy, ông đã tự mình làm việc ấy ba lần một ngày trong suốt một tuần.
Tại đó, cảnh sát đã hăm dọa chồng tôi và không cho ông làm việc này. Nhưng chồng tôi đã không kể gì cho tôi nghe, và ông cũng không phàn nàn điều gì.
Cho đến tận khi đồng tu ấy được thả khỏi đồn cảnh sát, bà mới kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra.
Từ khi tôi bị giam giữ phi pháp nhiều lần vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi đã phải chịu áp lực rất lớn. Nhưng ông không bao giờ phàn nàn hay có bất kỳ ý nghĩ không tốt nào về tôi.
Thỉnh thoảng, khi chúng tôi gặp người quen hay bạn bè của ông, tôi đều khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Bây giờ, chồng tôi còn luôn giúp tôi thuyết phục mọi người làm tam thoái. Ông nói: “Hãy thoái đi, chỉ cần thoái, tương lai của bạn sẽ tốt đẹp!”
Vì mọi người đều biết rằng chồng tôi là một người tử tế và đáng tin cậy, nên họ đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chồng tôi cũng thuyết phục các cháu trai của ông làm tam thoái.
Mỗi khi ông thấy tôi mang tài liệu giảng chân tướng về nhà, ông lại lấy một ít để đi phân phát.
Năm 2016, thôn chúng tôi xây dựng một khu nhà cao tầng và đã công bố một quy định mới: Nếu hộ gia đình nào có hai con gái, thì một trong hai người con sẽ được mua nhà với giá ưu đãi để có thể chăm sóc cho cha mẹ mình.
Ngoài ra, cô sẽ được hưởng nhiều phúc lợi khác từ thôn, như được phân phát bột mỳ, dầu ăn, và gas.
Tôi có hai con gái. Cháu lớn đã sẵn sàng trở về thôn sinh sống để chăm sóc cho tôi. Chúng tôi đã làm xong hầu hết các thủ tục; thủ tục cuối cùng là xin phê chuẩn của khu xây dựng.
Nhưng khi các nhân viên của khu xây dựng biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ đã không đồng ý phê chuẩn cho chúng tôi.
Chồng của tôi đã đến gặp Bí thư chi bộ thôn. Bí thư nói: “Chúng tôi đã đồng ý cấp cho ông bà một căn hộ với giá ưu đãi nhưng cấp trên đã từ chối đơn của ông bà. Để tôi nói chuyện với họ xem sao.”
Chồng tôi rất lo lắng, nhưng ông không phàn nàn với tôi một câu nào. Thay vào đó, ông nói: “Việc này không liên quan gì đến bà, không phải lỗi của bà. Đó là do ĐCSTQ. Chẳng phải những người tu luyện Pháp Luân Công cũng không được hưởng lương hưu đấy thôi. ĐCSTQ thật xấu xa!”
Ông đã được hưởng lợi ích vì ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Ông từng bị bệnh trĩ rất nặng. Trong suốt ba tháng tôi bị giam giữ ở địa phương, ông vẫn thường đến thăm tôi và mang thức ăn cho tôi mà không phàn nàn một câu.
Từ đó trở đi, bệnh trĩ của ông đã tự nhiên khỏi và không bao giờ tái phát.
Bận rộn cứu người với sự giúp đỡ của con gái
Cả hai con gái và các con rể của tôi đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và các cháu đã nhiều lần giúp tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng.
Một lần vào trước đêm Giao Thừa, tôi mang về nhà rất nhiều tài liệu giảng chân tướng. Con rể lớn của tôi nói: “Mẹ, mẹ hãy cho con một ít. Con sẽ phân phát chúng khi con đến thăm bạn bè vào dịp Tết.”
Con gái lớn của tôi cũng thường giảng chân tướng cho đồng nghiệp của cháu về Đại Pháp và giúp họ thoái đảng. Cháu còn đưa cho tôi danh sách những người muốn làm tam thoái.
Mỗi khi cháu thấy tôi to tiếng với bố của cháu hay làm điều gì đó không phù hợp với Đại Pháp, cháu lại nhắc nhở tôi: “Mẹ tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn cơ mà. Nếu hành xử như vậy, mẹ có thể viên mãn được không?”
Tôi nhận ra rằng cháu đang giúp tôi đề cao, và tôi rất trân trọng điều đó.
Con gái thứ hai của tôi và chồng của cháu đều là giáo viên và đều rất ủng hộ Đại Pháp. Một lần, cháu đề nghị chở tôi về nhà.
Trên đường đi, tôi bảo cháu dừng lại để tôi có thể treo một số áp phích giảng chân tướng. Cháu nói: “Ngoài đường rất lạnh và trơn. Mẹ để con làm giúp ạ.”
Cháu cũng ngăn cản bất cứ ai dỡ các tấm áp phích chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp ở trường của cháu trong khả năng có thể.
Vài năm trước, cháu dạy học ở trường làng, vì vậy tôi đã trông con giúp cho cháu. Mỗi khi tôi muốn đi phân phát tài liệu giảng chân tướng vào buổi tối, cháu lại nài nỉ xin đi cùng.
Một lần, chúng tôi gặp hai người đàn ông đang đi tuần trong một ngõ hẻm. Con gái tôi đã giúp tôi thoát khỏi gặp rắc rối!
Bộ Giáo dục thường ép các trường học gây áp lực cho giáo viên và học sinh ký vào giấy cam kết chống lại Đại Pháp. Thậm chí họ còn yêu cầu cả phụ huynh học sinh ký tên.
Là một giáo viên, con gái tôi luôn giúp học sinh của mình tránh xa những việc như thế này. Mỗi khi trường học chỉ đạo cho giáo viên bảo học sinh làm những việc chống lại Đại Pháp, con gái tôi không bao giờ thực hiện.
Đắc phúc báo vì ủng hộ Đại Pháp
Cả gia đình của hai con gái tôi đều ủng hộ Đại Pháp, và trong những năm gần đây, các cháu đã được đắc phúc báo. Trên xe ô tô của cháu lớn, chín đóa hoa Ưu Đàm đã khai nở, và một chùm hoa Ưu Đàm khác cũng xuất hiện trên cửa sổ nhà của cháu thứ hai.
Tôi đã dạy cháu gái tôi (con của con gái lớn của tôi) ngồi thiền từ lúc cháu còn rất nhỏ. Đến khi cháu biết nói, tôi đã dạy cháu nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Tôi cũng tặng cho cháu một chiếc bùa hộ mệnh. Cháu rất trân quý chiếc bùa ấy và không cho ai tháo nó ra.
Từ tiểu học cho đến cấp ba, cháu luôn luôn là một trong những học sinh giỏi nhất lớp. Thầy cô và bạn bè đều nhìn nhận rằng cháu là một học sinh có nhân cách tốt.
Con gái của con gái thứ hai của tôi hiện đang học lớp năm. Cháu rất thông minh, có nhận thức tốt, và là một đứa trẻ thần đồng ở trường.
Thành tích học tập của cháu lúc nào cũng đứng thứ nhất. Năng khiếu âm nhạc và hội họa của cháu cũng rất nổi trội. Cháu luôn đoạt giải nhất trong các cuộc thi.
Năm ngoái, cháu tham dự cuộc thi cấp tỉnh về chế tạo rô-bốt và đã đoạt giải nhất. Sau đó, trong cuộc thi cấp quốc gia, cháu đã tiếp tục giữ vị trí quán quân!
Cả hai cháu gái của tôi đều khỏe mạnh, thông minh, và xinh đẹp. Các cháu đã lớn lên hạnh phúc trong Phật quang phổ chiếu của Pháp Luân Đại Pháp.
Con xin thành tâm cảm tạ Sư phụ, con sẽ không bao giờ quên lòng từ bi vĩ đại của Ngài!
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2017/6/16/349608.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/5/164915.html
Đăng ngày 31-8-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.