Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 5-6-2017] Tôi đã từng là một người rất cứng rắn. Tính khí của tôi đã thay đổi nhiều kể từ sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bạn bè tôi đều nói rằng tính cách của tôi đã dễ chịu hơn trước nhiều. Tuy nhiên, khi một số đồng tu chỉ ra rằng tôi vẫn chưa đủ thiện, tôi đã không coi trọng lời chia sẻ của họ, mà cứ mặc kệ cho những tâm đó phát triển.
Khi mẹ tôi trải qua nghiệp bệnh nghiêm trọng khoảng hai năm trước đây, các loại chấp trước của tôi đều đã biểu hiện xuất lai.
Sau đây, tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình.
Cuối năm 2014, mẹ tôi bị đau thắt lưng nghiêm trọng. Đau đớn khiến mẹ tôi đi lại khó khăn, chân của bà không còn sức lực, thậm chí ăn uống cũng thấy đau, quay đầu cũng đau. Thấy bà thiếu chính niệm, tôi đã mất kiên nhẫn và đã không thể nói chuyện với bà một cách từ bi và hoà ái. Tôi đã chỉ ra những vấn đề mà tôi thấy ở bà, hy vọng bà sẽ đề cao tâm tính. Trong thời gian đó, các đồng tu cũng nói những điều tương tự với mẹ tôi, và bà đã tiếp thu những chia sẻ của họ. Tuy nhiên, bà lại không chấp nhận những điều tôi nói. Việc này làm cho mối quan hệ của chúng tôi rất căng thẳng, và tôi thậm chí còn sinh ra tâm oán hận đối với mẹ mình.
Trạng thái đó kéo dài gần bốn tháng, và tình trạng của mẹ của tôi không hề được cải thiện. Tôi ý thức được rằng chúng tôi không thể tiếp tục như thế. Nếu tôi không hướng nội và tu chính mình, mà chỉ một mực yêu cầu mẹ tôi đề cao nhận thức và tu bỏ chấp trước của bà, thì đó chính là tôi đang hướng ngoại cầu, tôi đã không coi đây là quá trình để tu chính mình.
Hướng nội
Tôi quyết định dành nhiều thời gian học Pháp. Lúc mới bắt đầu, can nhiễu rất lớn, tôi không thể tĩnh tâm học Pháp. Mỗi lần nhớ tới lời nói và hành động của mẹ là tôi lại tức giận, tôi cho rằng đó hiển nhiên là vấn đề của bà, do bà không chịu nghe tôi nên mới khiến tình trạng này kéo dài quá lâu. Với cảm xúc tiêu cực và tâm oán hận của mình, tôi đã không thể đọc Pháp to bởi vì như có cái gì tắc trong cổ họng tôi.
Tôi ứa nước mắt, trong tâm tôi xuất ra chính niệm thanh trừ hết thảy các vật chất bất hảo kia. Tôi hạ quyết tâm nhất định phải tiếp tục học Pháp và thay đổi quan niệm của mình về mẹ.
Cứ như vậy nhiều lần, lúc không đọc to được thì tôi vừa khóc vừa đọc thầm, lúc đọc to được thì dù có nghẹn ngào tôi cũng kiên trì đọc to lên. Đôi lúc không đọc được, tôi tự hỏi bản thân: “Tại sao tôi ủy khuất như vậy? Mẹ tôi là một đệ tử Đại Pháp và Sư phụ đang chăm sóc bà. Thêm nữa, bà là mẹ tôi và dù thế nào tôi cũng phải kính trọng bà. Rốt cuộc thì tôi oán hận điều gì?” Do đó tôi đã phát chính niệm và tiếp tục đọc Pháp.
Trước đây, mỗi khi gặp tình huống như thế, tôi thường để mặc cho nghiệp tư tưởng can nhiễu và ngừng học Pháp, đến khi tâm tôi yên ổn trở lại thì tôi mới tiếp tục học Pháp. Lần này tôi quyết tâm đột phá quan ải này. Thời gian trôi đi, tôi có thể cảm nhận những niệm đầu bất hảo đã yếu hơn nhiều. Từ trải nghiệm này, tôi đã thực sự thể hội được thế nào là xuyên tim thấu xương để trừ bỏ chấp trước.
Gặp bác sĩ
Một ngày, mẹ tôi nhất định yêu cầu tôi đưa bà đi gặp bác sĩ. Đôi chân của bà bị tê và bà cảm thấy lo lắng. Trước đó, bà đã nhiều lần đề cập đến việc đi khám bệnh, nhưng tôi đều tìm cớ để từ chối, và cũng dùng Pháp lý để chia sẻ với bà. Giải thích cho bà thế nào cũng không được, tôi bắt đầu dùng giọng điệu châm chọc và chế giễu bà, đôi lúc tôi mất kiên nhẫn còn nói những lời nóng giận phản tác dụng. Lần này tôi rất bình tĩnh, tôi không nói lời nào mà lập tức đưa bà đi gặp bác sĩ. Tôi nghĩ trong tâm: “Chính niệm của mẹ chưa đủ mạnh thì tôi cũng chẳng thể giúp được gì. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không oán trách, tôi nhất định sẽ hành xử như một người tu luyện.”
Hôm đó là ngày 29 tháng Chạp, bệnh viện chỉ mở vào buổi sáng, và buổi chiều thì bắt đầu nghỉ Tết. Do đó, chúng tôi mua đủ thuốc Trung y cho 10 ngày. Trên đường về nhà, chúng tôi còn mua một cái nồi đất để nấu thuốc.
Sau hai ngày uống thuốc, đến ngày thứ ba, mẹ tôi đột nhiên nói với tôi: “Con giúp mẹ bỏ hết thuốc đi, mẹ không uống nữa. Mẹ muốn là một đệ tử chân tu, và mẹ cần phải dựa vào Đại Pháp để vượt qua quan này.”
Những lời của bà làm tôi kinh ngạc. Tôi nói: “Thế còn cái nồi đun thuốc thì sao? Nó rất đắt mà.” Nhưng mẹ tôi rất kiên định yêu cầu tôi ném tất cả vào thùng rác. Tôi đã làm theo yêu cầu của bà.
Đề cao
Mẹ tôi bắt đầu tăng thời gian luyện công, mỗi ngày bà ngồi đả tọa trong hai giờ đồng hồ. Bà cũng dành nhiều thời gian phát chính niệm thanh lý trường không gian của bản thân, và yêu cầu tôi chỉ ra các chấp trước và thiếu sót của bà. Nhưng lúc này, tôi lại phát hiện thấy mình hầu như không có gì để nói. Tôi nhận ra rằng khi tôi hướng nội, tình huống của mẹ tôi cũng cải thiện. Tôi đã thực sự thể hội được điều Sư phụ giảng:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)
Tôi đã học được nhiều từ việc này. Tôi đã từng nghĩ tôi đúng khi chỉ ra những vấn đề của mẹ tôi, và vấn đề của bà là đã không lắng nghe tôi. Kỳ thực, mọi thứ sẽ không được cải thiện trừ khi tôi thay đổi chính mình.
Sau này, mẹ tôi kể với tôi rằng, sau khi bắt đầu uống thuốc, bà có một giấc mơ là đôi chân của bà trở nên gầy guộc. Bà nghĩ đó là một điểm hóa của Sư phụ để bà không uống thuốc nữa, do đó ngày hôm sau bà đã yêu cầu tôi ném tất cả thuốc đi.
Mẹ tôi đã vượt qua được quan nghiệp bệnh, tính đến nay đã gần hai năm rồi. Nhìn lại quá trình này, tôi nhận thức được rằng tôi không thể yêu cầu các đồng tu đang vượt quan phải khởi chính niệm mạnh mẽ, mà chính tôi cần phải hướng nội vô điều kiện. Chỉ sau khi tự mình cải biến, thì hoàn cảnh xung quanh mới có thể được cải thiện. Thêm nữa, nếu tôi chỉ khăng khăng vào quan điểm của mình, đó cũng là vị tư, và tôi cần phải buông bỏ những quan niệm như vậy.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/5/349185.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/11/164607.html
Đăng ngày 3-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.