Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-07-2017]

Tôi là một kế toán trước khi nghỉ hưu. Năm nay tôi 63 tuổi, tôi thường hồi tưởng về trải nghiệm trân quý của mình khi tham dự lớp giảng Pháp Luân Công cuối cùng của Sư phụ Lý Hồng Chí tại thành phố Trường Xuân 23 năm về trước.

Bắt đầu một cuộc sống mới

Tháng 4 năm 1994, Sư phụ Lý mở hai lớp giảng, một lớp vào ban ngày và một lớp vào buổi tối. Tôi tham dự lớp giảng buổi tối.

Sau khi làm việc, tôi đi thẳng tới hội trường Minh Phóng Cung, một hội trường lớn của Đại học Cát Lâm có sức chứa hơn 2000 người. Tôi ngồi ở hàng ghế phía trước. Sư phụ trông rất trẻ, như thể Ngài đang ở độ tuổi 20.

Vào thời gian đó, tôi biết rất ít về tu luyện nhưng lại vô cùng thích thú với các bài giảng của Sư tôn bởi chúng rất chân chính và chưa từng được ai khác truyền giảng ra.

Tôi cảm thấy môn tu luyện Pháp Luân Công chính là pháp môn mà tôi mong mỏi tìm kiếm và đó chính là căn bản của sinh mệnh chúng ta.

Bài giảng cuối cùng diễn ra vào một tối chủ nhật. Tôi đã nhìn thấy Sư tôn ở lối đi phía sau thính phòng trước khi bài giảng được bắt đầu, và chỉ có tôi với Ngài ở đó, tôi đã rất hạnh phúc và có mong muốn mạnh mẽ được bắt tay Ngài.

Tuy nhiên, tôi nhớ ra Sư tôn có nói rằng Ngài rất bận. Do vậy tôi không muốn làm phiền Ngài, tôi chào Ngài một cách tôn kính: “Kính chào Sư phụ!”

Sư phụ Lý mỉm cười và gật đầu với tôi. Ngay lập tức tôi được bao bọc trong một trường năng lượng ấm áp và hạnh phúc mà tôi không thể diễn tả bằng ngôn ngữ con người.

Đó là một khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu được những điều Sư phụ giảng, tôi thích nghe các bài giảng và tôi rất háo hức đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và luyện các bài công pháp.

Kể từ đó Pháp Luân Công đã bén rễ vào tâm tôi.

Tu luyện trong môi trường làm việc

Năm 1995, tôi được nhận vào làm việc cho một doanh nghiệp taxi. Nhân viên công ty đến từ hai nguồn: một số được tuyển dụng trực tiếp từ bên ngoài và số còn lại thì được nhận vào vì tất cả các mối quan hệ cửa sau.

Công ty có ba kế toán. Tôi làm việc tại trụ sở chính và hai nhân viên còn lại làm việc tại các chi nhánh.

Dù trong hay ngoài công việc, tôi cư xử theo các tiêu chuẩn của một người tu luyện và rất được tin tưởng. Tôi có mặt ở chỗ làm sớm và ra về muộn. Tôi thực hiện mọi nhiệm vụ được giao và bỏ qua mọi được mất của bản thân. Mỗi khi có mâu thuẫn tôi thường xem xét bản thân mình trước tiên xem có phải mình là người là gây ra chuyện đó hay không, tất cả các đồng nghiệp đều quý mến tôi.

Ông chủ và các đồng nghiệp bảo vệ tôi trước cuộc bức hại

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tất cả các phương tiện truyền thông ở Trung Quốc đã phát đi các chương trình tuyên truyền phỉ báng và bôi nhọ Sư phụ và các học viên. Rất nhiều công ty đã không dám thuê bất kỳ học viên Pháp Luân Công nào.

Người trưởng bộ phận an ninh có lần cho tôi biết có hai người từ phòng hành chính đã tới và hỏi xem có nhân viên nào là học viên Pháp Luân Công không. Ông đã nói là không có để họ rời đi và không làm phiền tới công việc của chúng tôi thêm nữa.

Khi tôi cảm ơn về sự hỗ trợ của ông, ông đã nói: “Chị không cần cảm ơn tôi. Chị có thể yên tâm rằng tôi sẽ bảo vệ chị.”

Nhân viên an ninh của sếp tôi có lần đã nói với tôi rằng cô nghe thấy sếp nói chuyện với một người bạn trong một buổi họp. Người bạn hỏi có học viên nào đang làm việc cho công ty không, khi sếp trả lời là có, người bạn đã hỏi: “Sao cậu không sa thải họ?”.

Sếp tôi đã trả lời: “Ngay cả Giang Trạch Dân cũng không thể tiêu diệt Pháp Luân Công, thì tại sao mình lại phải làm như vậy?” (Giang Trạch Dân là Tổng bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã ra lệnh bức hại Pháp Luân Công). Rất nhiều người Trung Quốc lặng lẽ phản đối cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhưng họ sợ không dám nói ra.

Con gái tôi cũng được thụ ích từ Pháp Luân Công

Con gái tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ ở trường tiểu học. Vào thời gian đó điểm số của cháu chỉ ở mức trung bình. Cháu biết Pháp Luân Công là tốt, tuân theo các nguyên lý và chu đáo với mọi người.

Điểm số của cháu tăng dần lên sau khi cháu vào trung học cơ sở và khi cháu tốt nghiệp cháu thuộc nhóm ba học sinh đứng đầu của trường.

Cháu vào học tại trường trung học tốt nhất trong thành phố của chúng tôi. Điểm số của cháu luôn nằm trong nhóm dẫn đầu, nhưng cháu rất khiêm tốn và không bao giờ thể hiện bản thân mình.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cháu được nhận vào một trường đại học tốt nhất Trung Quốc. Bốn năm sau, cháu học lên cao học và sau hai năm cháu được nhận vào chương trình đào tạo tiến sỹ tại nước ngoài. Hiện giờ cháu là cư dân của quốc gia đó.

Pháp Luân Công đã ban nhiều phúc lành cho gia đình tôi đến mức không tiền nào có thể mua được sức khỏe và hạnh phúc mà gia đình tôi đang được thụ hưởng.

Bất cứ khi nào tôi hồi tưởng lại thời gian được nghe Sư tôn trực tiếp giảng Pháp, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Ngài, nghe thấy giọng nói của Ngài và nước mắt tôi lại không ngừng tuôn rơi.

Tạ ơn Sư phụ!. Ngài đã làm biết bao điều cho chúng con, chúng con sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/13/350983.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/19/164703.html

Đăng ngày: 8-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share