Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-2-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang đã tham dự các khóa học của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Tề Tề Cáp Nhĩ năm 1993, ở thành phố Cáp Nhĩ Tân năm 1994 và ở Quảng Châu năm 1994.

Kể từ khi tham dự khóa học ở Tề Tề Cáp Nhĩ, hơn 22 năm đã trôi qua, nhưng ký ức trân quý [của những ngày] được tham dự những khóa học đầu tiên của Sư phụ vẫn nguyên vẹn trong tâm trí tôi.

Các bài giảng của Sư phụ ở Tề Tề Cáp Nhĩ

Tháng 7 năm 1993, Sư phụ đến thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ và giảng Pháp ở Trung tâm văn hóa Nhà máy điện Tề Tề Cáp Nhĩ. Ngài nghỉ tại Khách sạn Ngũ Nhất. Hàng ngày, Ngài đi bộ trong công viên Long Sa và dạy các bài công pháp.

Sư phụ rất tốt bụng, cởi mở và tôn trọng mọi người, bất kể địa vị xã hội của người đó. Ngài có dáng đứng thẳng, cao và phong thái uy nghiêm. Ngay cả màu sắc của bộ trang phục mà Ngài mặc cũng vẫn còn sống động trong tâm trí tôi – chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần màu xanh dương.

Sư phụ giảng các Pháp lý và khiến chúng trở nên dễ hiểu. Khi dạy các bộ động tác sau mỗi bài giảng, Ngài bước xuống bục giảng và kiên nhẫn chỉnh sửa động tác cho các học viên.

Sau mỗi bài giảng, Ngài yêu cầu chúng tôi viết một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi đã viết: “Sau khi lắng nghe các bài giảng của Sư phụ, con cảm thấy Sư phụ là người thân thiết nhất của mọi người. Pháp mà Sư phụ giảng là ngay chính nhất. Sư phụ, Ngài có thể quay trở lại đây không?”

Trong suốt bài giảng cuối cùng, tôi đã khóc vì tôi biết Sư phụ sắp rời đi.

Sư phụ kết thúc bài giảng cuối cùng và bước xuống bục giảng. Ngài không cho phép bất kỳ học viên nào hộ tống Ngài.

Lập các điểm luyện công

Sư phụ giúp thành lập các điểm luyện công và chỉ định phụ đạo viên cho khu vực Tề Tề Cáp Nhĩ.

Sư phụ đặt một chiếc bàn cạnh lối ra vào ở tiền sảnh của trung tâm văn hóa. Những ai tình nguyện cung cấp đài sẽ đăng ký, thành lập các điểm luyện công và trở thành phụ đạo viên ở những điểm tương ứng.

Cải thiện cả thân lẫn tâm

Tôi tham gia các khóa học của Sư phụ cùng mẹ và em gái. Em tôi đã ngủ trong suốt các bài giảng, nhưng em đã không bỏ sót bất kỳ một lời nào của Sư phụ. Tất cả bệnh tật của chúng tôi đều khỏi.

Trước khi tham gia khóa học này, sức khỏe của tôi rất kém và tôi đã luyện tập nhiều loại khí công khác. Tôi bị bệnh tim mạch vành di truyền và bị chuột rút đầy đau đớn trong thời kỳ kinh nguyệt hàng tháng, cả Trung y và Tây y đều không chữa được.

Tôi đã từng là một người khó gần và tuyệt vọng, nhưng kể từ khi tham gia các khóa học, tôi trở nên vui vẻ và lạc quan.

Khóa học của Sư phụ ở Cáp Nhĩ Tân

Tháng 8 năm 1994, Sư phụ giảng bài ở Sân vận động Cáp Nhĩ Tân. Tôi nhớ khi đó Sư phụ mặc chiếc áo com-lê màu xanh đậm, áo sơ mi màu trắng và chiếc cà-vạt chấm bi màu xanh.

Trong suốt cả khóa học, tôi cảm thấy từng giây từng phút Sư phụ luôn ở ngay cạnh tôi.

Ở khách sạn, có một vòi nước không tắt và tôi băn khoăn liệu tôi có nên tắt nó đi không. Tôi tự nhủ rằng người tu luyện nên ở trong trạng thái vô vi. Do đó tôi đã không tắt vòi nước. Trong bài giảng buổi tối hôm ấy, Sư phụ đã giảng rằng nếu có một vòi nước đang chảy mà chúng ta không khóa lại, thì đó là vấn đề tâm tính.

Khóa học của Sư phụ ở Quảng Châu

Tháng 12 năm 1994, tôi đi xe lửa tới Quảng Châu để tham dự khóa học của Sư phụ. Sau khi xuống xe lửa, tôi nhìn thấy các học viên ở Quảng Châu đang cầm một tấm biển ghi rằng họ đến đây để đón các học viên Pháp Luân Công, mặc dù họ không biết chúng tôi.

Các học viên ở Quảng Châu giúp chúng tôi tìm chỗ nghỉ. Thay vì tìm những khách sạn đắt tiền, họ giúp chúng tôi tìm những chỗ ở có giá cả phải chăng – ký túc xá trống tại Trường Cao đẳng y học cổ truyền Trung Quốc với giá tám nhân dân tệ (1,22 đô-la) cho một đêm. Lòng vị tha của các học viên Đại Pháp đã khiến tôi rất cảm động.

Điều ngoại lệ Sư phụ dành cho khóa học ở Quảng Châu

Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã dừng mở các khóa học trên cả nước vì Ngài lo lắng đến vấn đề giao thông đi lại ở những thành phố tổ chức khóa học. Sư phụ luôn luôn cảm thấy có trách nhiệm khi việc đi lại ảnh hưởng đến các nhu cầu xã hội.

Hiệp hội khí công Quảng Châu lên kế hoạch để Sư phụ giảng bài, nhưng không nói với Ngài về khóa học cho tới khi tất cả vé được bán hết. Khi Sư phụ đến, Ngài đồng ý giảng, không muốn làm mọi người thất vọng.

Chúng tôi tới Sân vận động Quảng Châu để lấy vé. Tôi xếp hàng từ 9 giờ sáng tới 3 giờ chiều, nhưng không cảm thấy mệt mặc dù tôi đang mang thai ở tháng thứ năm và vừa trải qua một hành trình dài trên xe lửa. Tôi chưa mua được vé ngồi thì vé đã bán hết. Thật may mắn, tôi vẫn còn mua được vé đứng.

Những ai không thể mua được vé được phép xem các bài giảng qua màn hình video ở hội trường sở cảnh sát.

Sư phụ: “Trẻ em phải được vui chơi”

Đó là khoảnh khắc vô cùng hồi hộp khi Sư phụ bước vào sân vận động. Ngay sau khi Sư phụ bước vào, [toàn hội trường lập tức an tĩnh đến mức] mọi người có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên sân vận động.

Sư phụ giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân)

Một vài người trong chúng tôi có vé đứng di chuyển tới trước bục giảng. Em gái tôi đưa theo cả con gái tám tuổi bị chẩn đoán mắc bệnh viêm mô não. Cháu bé bắt đầu chơi nghịch và tôi cố gắng ngăn cháu lại.

Sư phụ nhìn chúng tôi và nói: “Trẻ em phải được vui chơi. Đừng ngăn cản. Cháu bé sẽ không bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Cháu sẽ nghe được mọi thứ mà cháu nên nghe, có thể còn hơn cả người lớn nữa.”

Sau khóa học 10 ngày, cháu tôi hồi phục và thậm chí các lỗ ở răng của cháu cũng biến mất. Bây giờ cháu tôi đã trở thành một cô gái thông minh và cháu tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ biết những gian khổ của các học viên

Bởi vì tôi đang mang thai và điều kiện kinh tế của chúng tôi khó khăn, nên chồng tôi không muốn tôi đi Quảng Châu.

Để tiết kiệm tiền ăn uống, mẹ tôi đã đóng gói nhiều đồ nướng và mì ăn liền cho chuyến đi bảy ngày của chúng tôi. Sư phụ dường như biết tất cả những điều đó và Ngài đã nói trong bài giảng:

“Mọi người từ xa xôi nghìn dặm gấp rút tới đây đã tới hơn 3000 người, xa nhất là Hắc Long Giang, Tân Cương, bốn, năm nghìn km, hơn tám nghìn dặm cũng có. Đường xá xa xôi, mọi người đã chịu khổ rất nhiều, thậm chí có một số người chi phí không đủ, hàng ngày ăn mỳ tôm, gặm lương khô cũng có. Vì điều gì đây? Mọi người tới đây, chính là vì để học Pháp này, đắc Pháp này, phải vậy không? Cho nên mọi người cũng biết Pháp này trân quý.” (Chuyển Pháp Luân Pháp giải – Trả lời câu hỏi tại buổi giảng Pháp tại Quảng Châu)

“Những khí công sư chân chính tạo ra một trường năng lượng”

Trong khóa học, thai nhi đã cử động trong bụng tôi cho tới khi kết thúc bài giảng.

Trong khi nghe Sư phụ giảng bài, Pháp Luân và các đám mây nhiều màu sắc cũng xuất hiện trên bầu trời Quảng Châu, người thường cũng có thể nhìn thấy – nhiều vòng tròn được tạo bởi nhiều Pháp Luân nhỏ xoay liên tục. Mọi người thông báo cho nhau và họ đã chạy lên mái nhà để xem. Nhiều người chụp ảnh và tôi cũng vậy. Ngày hôm sau, một học viên đã hỏi Sư phụ về điều này. Sư phụ nói rằng những khí công sư chân chính sẽ tạo ra trường năng lượng khi giảng bài.

Vào ngày cuối cùng của khóa học, người quản lý của Hiệp hội khí công Quảng Châu đã lên phát biểu và nói: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn khí công tuyệt vời: Không chỉ người dân Trung Quốc đắc được môn tu luyện này, mà người dân trên toàn thế giới cũng nên đắc được nó.”

Sau đó ông ấy giải thích: “Sau khóa học này, Sư phụ Lý sẽ bắt đầu giảng Pháp ở ngoại quốc và phổ biến Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới. Chúng ta hy vọng Sư phụ sẽ trở lại quê hương ngay sau khi Ngài hoàn thành công việc và chúng ta hy vọng sẽ không phải đợi Ngài quá lâu. Chúng ta mong mỏi Sư phụ trở về.”

Mọi người vỗ tay. Sư phụ đứng cách bục giảng ba bước chân và mỉm cười.

Lời tạm biệt của Sư phụ

Một số người đã viết một bức thư ngắn cho Sư phụ: “Chúng con đứng từ xa nên không thể nhìn rõ Sư phụ. Chúng con mong Sư phụ đi xung quanh sân vận động để chúng con có thể nhìn rõ Ngài.”

Sư phụ đã đi xung quanh sân vận động. Bất cứ chỗ nào Sư phụ đi tới, mọi người đều đổ dồn tới nắm tay Ngài. Biết Sư phụ sắp rời đi, nhiều người đã khóc đẫm nước mắt.

Mọi người tặng Sư phụ hoa và các băng-rôn bằng lụa. Cuối cùng, Ngài ngồi trên bàn và làm thủ ấn đại liên hoa. Trước khi rời khỏi thính phòng, Ngài đã dành cho chúng tôi những lời ân cần và khích lệ.

Trường năng lượng hòa ái

Để mua được vé từ Quảng Châu về nhà là rất khó khăn, bởi vì chúng tôi có ba người lớn và một trẻ nhỏ, các tuyến đường sắt đều chật cứng vì các bạn đồng tu cũng trở về nhà họ. May mắn thay, một số người có vé dư và chúng tôi đã sắp xếp một thời điểm để mua những chiếc vé đó.

Vì một số lý do, chúng tôi đã đến sớm hơn hai giờ đồng hồ và tình cờ gặp những người đã hứa sẽ bán lại vé cho chúng tôi. Hóa ra là họ phải rời đi sớm. Nếu chúng tôi không đến sớm hơn [dự định], chúng tôi có thể sẽ không mua được những chiếc vé đó. Sư phụ đều đang trông nom các đệ tử của Ngài mọi lúc mọi nơi.

Trong trường năng lượng hòa ái mà Sư phụ tạo ra, tâm tôi vô cùng bình yên và tĩnh lặng và không điều gì ảnh hưởng tới tôi được. Trạng thái ấy kéo dài suốt thời gian chúng tôi ở Quảng Châu và thêm một ngày một đêm [sau khi chúng tôi đã rời đi]. Sau đó tinh thần tôi dần dần trở lại trạng thái bình thường để có thể tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/26/324578.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/12/155889.html

Đăng ngày 5-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share