Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[Minh Huệ 14-6-2017] Mùa đông 2004, con gái tôi được 2 tuổi, mọi người đều bảo rằng cháu là một cô bé dễ thương.
Một ngày nọ, tôi nhận thấy mắt phải của cháu đỏ lên sau giấc ngủ trưa, và có một đốm trắng nằm bên dưới giác mạc. Tôi nghĩ rằng đó là dịch tiết từ mắt nên tôi dụi mắt cho cháu và cố gắng lấy nó ra. Nhưng đốm trắng ấy vẫn còn. Tôi nhận ra mắt cháu có vấn đề, nhưng lúc đó đã cuối ngày nên chồng tôi và tôi đã đưa cháu đến khám bác sĩ vào ngày hôm sau.
Cháu được bác sĩ chẩn đoán bị viêm giác mạc. Chúng tôi đã mất hai ngày để đưa cháu đến những bệnh viện khác nhau nhưng cuối cùng đều có cùng một chẩn đoán. Các bác sĩ đều bảo rằng bệnh có thể tái phát sau một đợt nhiễm trùng và rằng toàn bộ nhãn cầu có thể chuyển thành trắng. Căn bệnh là vô phương cứu chữa vì ở đó không có dây thần kinh và thuốc cũng không khởi tác dụng gì ở khu vực bệnh lý đó được.
Chồng tôi và tôi đều sốc và đau buồn!
Mặc dù tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần bảy năm, nhưng tôi ngộ Pháp không vững vàng. Tôi vẫn cho cháu uống thuốc và tra thuốc vào mắt cháu trong sáu tháng, nhưng dường như vô hiệu. Tim tôi thắt lại mỗi khi nhìn vào mắt con gái mình.
Một ngày mùa hè năm 2005, tôi đón con gái từ chỗ trông trẻ về. Cháu đang ăn một chiếc bánh quẩy. Tôi cảm thấy rất buồn lòng về vấn đề mắt của con gái và nghĩ đến Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi nhắm mắt lại và nói: “Thưa Sư phụ, xin hãy giúp chúng con. Chỉ có Sư phụ mới có thể giúp chúng con được.”
Sau đó con gái tôi nói: “Mẹ ơi, đó là Sư phụ!”
Tôi lập tức mở mắt và hỏi: “Con vừa nói gì thế?”
“Mẹ ơi, đó là Sư phụ!”
“Ở đâu thế con?”
“Kia ạ!” Con gái tôi chỉ lên vai trái của tôi.
Tôi không dám nhìn theo, vì tôi cảm thấy rằng mình không xứng đáng nhìn thấy Sư phụ. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ khi con gái tôi gặp vấn đề, và Sư phụ đã chăm sóc cho cháu. Tôi cảm thấy xấu hổ nhưng rất vui mừng. Tôi biết rằng đôi mắt của con gái tôi vẫn còn có hy vọng có thể được chữa khỏi.
Khi con gái tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy đôi mắt trong trẻo và dễ thương của cháu mà không có dấu vết nào của bệnh viêm kết mạc. Mặc dù tôi đã mong chờ một sự thay đổi, nhưng tôi vẫn vô cùng ngạc nhiên với thực tế này. Tôi không thể diễn tả bằng lời lòng biết ơn của mình.
Sau đó, tôi nói chuyện với chồng tôi. Anh ấy cũng không nói nên lời, nhưng tôi có thể thấy được rằng anh ấy rất cảm kích. Anh ấy đã phản đối việc tu luyện của tôi vì các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại nghiêm trọng tại Trung Quốc.
Hiện giờ con gái tôi đã 14 tuổi, khỏe mạnh và dễ thương. Cháu biết rằng Sư phụ đã ban cho cháu đôi mắt sáng đẹp.
Cháu luôn luôn nói rằng: “Thật may mắn vì Sư phụ đã cứu con. Nếu không, chẳng phải con đã bị mù rồi sao?”
Con xin cảm tạ Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/26/9B-348717.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/14/164256.html
Đăng ngày 5-7-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.