Bài viết của Thang Thành Công, một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-12-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khi mới 12 tuổi cùng với cha mẹ. Khi tôi 14 tuổi, mẹ tôi bị kết án ba năm tù ở trại lao động cưỡng bức chỉ bởi niềm tin của bà. Sau khi bà bị bắt, tu luyện của tôi bắt đầu chậm lại và sau đó là dừng lại hoàn toàn.
Tôi đã lãng phí thời gian suốt ba năm khi mẹ tôi bị giam cầm. Tôi đã ôm chầm lấy bà và khóc khi bà được tự do. Sau đó bà đã tìm được một việc nấu ăn cho tôi ở một căng tin trường học. Bà còn khuyến khích tôi tu luyện trở lại, nhưng tôi đã học Pháp một cách miễn cưỡng và chỉ học một ít. Ngoài ra tôi còn không luyện công.
Mười năm trôi qua sau khi mẹ tôi từ bỏ mong muốn tôi tu luyện, thì tôi lại bắt đầu tu luyện lại vào năm 2013. Để bù lại những khoảng trống trong quá khứ, tôi đã nỗ lực và cố hết sức làm tốt việc giảng chân tướng.
Giảng chân tướng trực tiếp về Pháp Luân Công không phải là việc khó, chỉ cần chúng ta kiên định và không bị ảnh hưởng bởi những quan niệm người thường. Sau đây tôi xin chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình:
Quay trở lại tu luyện
Tôi từng là bếp trưởng ở căng tin lúc 27 tuổi. Tôi có thu nhập tốt và tính tình cũng khá tốt. Tôi cũng từng hẹn hò với nhiều cô gái nhưng đều không đi đến đâu. Điều này làm tôi rất thất vọng và cảm thấy bị tổn thương. Không chỉ vậy, hàng xóm của tôi còn cười tôi và nói nguyên nhân là do bố mẹ tôi là học viên.
Cũng trong thời gian này, có nhiều vấn đề xảy ra ở chỗ làm việc của tôi. Nhân viên của tôi không làm theo yêu cầu của tôi. Chính vì thế, lợi nhuận của căng tin đã giảm xuống đáng kể, và cấp quản lý đã gây áp lực cho tôi. Lúc đó tôi cảm thấy kiệt sức và tuyệt vọng cả về thể chất và tinh thần.
Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra mình là một học viên. Tôi biết Đại Pháp là điều tuyệt vời nhất. Chính vì thế, tôi bắt đầu tu luyện trở lại. Tôi tham gia một lớp học Pháp mỗi buổi tối sau giờ làm việc. Kể từ đó, cuộc sống của tôi đã thay đổi và trở nên tốt hơn.
Tôi kết hôn vào mùa hè năm 2013 ở tuổi 28. Cả vợ tôi và cha mẹ cô ấy đều bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Giảng chân tướng qua điện thoại
Tôi muốn nói cho mọi người về Pháp Luân Công nhưng lại ngại nói chuyện trực tiếp với họ. Chính vì thế, phụ đạo viên của chúng tôi đã gợi ý tôi nên gọi điện giảng chân tướng cho họ. Đó chính là điều tôi cần.
Hai vợ chồng tôi đều thực hiện nhiều cuộc gọi vào buổi đêm sau khi tôi tan làm. Lần gọi đầu tiên thực sự khó khăn, tôi hồi hộp đến mức tim tôi đập rất nhanh. Thêm nữa, người nghe máy đã dừng cuộc gọi ngay trước khi tôi kết thúc câu chào đầu tiên. Tuy nhiên, tôi không bỏ cuộc và tiếp tục gọi cho một người khác. Những nỗ lực của tôi đều không có kết quả.
Trên đường về nhà, trong thâm tâm tôi đã tự hứa với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, đây không phải lần cuối. Con vẫn còn thời gian, con chắc chắn sẽ làm được việc này!”
Tôi đã vào Minh Huệ để học những kỹ năng và kinh nghiệm của các đồng tu khác. Tuy nhiên kết quả không mấy khả quan, để vượt qua rào cản này, tôi hướng nội để tìm nguyên nhân tại sao chúng sinh không nghe những cuộc gọi của mình.
Tôi cũng tự yêu cầu bản thân phải tu luyện tinh tấn. Tôi phát chính niệm hoặc đọc nhẩm Luận Ngữ trong lúc nghỉ trưa hàng ngày. Tôi học Pháp trong lúc nghỉ ba tiếng vào buổi chiều. Sau đó tôi liên tục gọi điện trong hai tiếng sau giờ làm.
Cuối cùng thì kết quả đã dần trở nên tốt hơn. Đã có một người nghe tôi gọi điện, nhưng ông ấy đã tranh luận với tôi về Đại Pháp. Sau khi tôi loại bỏ được chấp trước vào tranh luận trong đêm tiếp theo, một người đã đồng ý thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thầm cảm tạ Sư tôn đã khuyến khích tôi.
Kể từ đó, tôi hướng nội mỗi ngày sau khi gọi điện để loại bỏ những chấp trước. Dần dần thì kết quả cũng tốt lên. Đôi khi tôi có bốn người nghe đồng ý thoái ĐCSTQ trong một đêm.
Một ngày kia, khi tôi gọi điện ở một nơi vắng vẻ, tôi bất ngờ phát hiện có người đang nhìn tôi ở đằng sau. Điều này khiến tôi bị bất ngờ và ngay lập tức đi khỏi chỗ đó.
Sau sự việc này, tôi đã kết hợp với một đồng tu khác. Anh ấy đã phát chính niệm trong lúc tôi thực hiện các cuộc gọi ở trong xe.
Khi trời lạnh thì ngồi trong xe để gọi điện thoại thường thoải mái hơn. Nhưng rốt cuộc thì chất lượng cuộc gọi của chúng tôi rất kém vì tôi có tâm an dật, vì thế chúng tôi đã gọi điện khi đi xe đạp.
Bạn đồng tu gợi ý tôi nên gọi điện ở những nơi đông người sử dụng điện thoại di động, để cho đặc vụ khó có thể dò tìm địa điểm của tôi. Tôi bắt đầu thấy sợ hãi và đổ lỗi cho anh ấy, nhưng sau đó tôi nhận ra tầm quan trọng của việc phối hợp và nhanh chóng loại bỏ ý niệm xấu ra khỏi tâm trí tôi.
Tôi phát chính niệm và xin Sư phụ giúp trong lúc đợi chúng sinh trả lời điện thoại. Kết quả là có thêm nhiều người được thuyết phục khi tôi gọi điện.
Tôi hiểu rằng Sư phụ sẽ giúp tôi nếu tôi loại bỏ đi những quan niệm người thường. Bây giờ, tôi có thể giảng chân tướng ở mọi nơi. Tâm trí tôi không còn bị ảnh hưởng bởi việc mình đang gọi điện thoại ở địa điểm nào nữa.
Khi gọi điện, một số người đã khuyên tôi nên mặc cho ấm tránh bị lạnh. Một số muốn kết bạn với tôi, và đôi khi có người còn lo lắng khi tôi phải trả nhiều tiền điện thoại.
Trực tiếp giảng chân tướng cho người dân
Nhờ Sư phụ an bài, tôi tìm được một việc vào năm sau khi tôi chỉ phải làm việc năm tiếng một ngày, giúp tôi có thêm thời gian để giảng chân tướng. Cấp trên của tôi cũng là một học viên mới, và hai người chúng tôi học Pháp cùng hai học viên khác mỗi tuần một lần. Tôi vẫn tiếp tục gọi điện thoại giảng chân tướng.
Sau đó, trong suốt buổi học Pháp, tôi đã nói: “Sư phụ muốn chúng ta cứu nhiều chúng sinh. Giảng chân tướng qua điện thoại thật không hiệu quả. Có lẽ chúng ta nên thử giảng chân tướng trực tiếp.”
Chúng tôi đều đồng ý và quyết định thực hiện vào mỗi buổi chiều. Chúng tôi bắt đầu ở một quảng trường có đông người vào ngày hôm sau. Mỗi người chúng tôi đều dự định thuyết phục năm người.
Lúc đầu tôi lo lắng khi phải nói chuyện trực tiếp. Toàn thân tôi toát đầy mồ hôi. Tôi không thể nhớ tôi nói những gì với người đầu tiên. Chính vì thế, kết quả không được như ý, nhưng ít nhất tôi đã tiến được một bước về phía trước.
Sau đó tôi quyết định thực hiện một mình. Sau khi phát chính niệm, tôi để hết tài liệu vào ba lô rồi bắt đầu chuyến đi mới của mình.
Không biết mình sẽ nói chuyện với ai, vì thế tôi cứ đi dọc trên phố. Một vài xe xích lô điện đã dừng lại và hỏi tôi có muốn đi không. Tôi đã không nhận ra có thể họ chính là những người được an bài đợi tôi đến giảng chân tướng.
Cuối cùng tôi bước đến một xe xích lô điện và bắt đầu nói chuyện với tài xế. Tôi đã quên tôi nói những gì, nhưng ông ấy đồng ý thoái ĐCSTQ vào lúc tôi rời khỏi xe. Thêm nữa, tôi cũng thuyết phục được một người khác khi người đó đang ngồi một mình trong công viên.
Ngày đầu tiên tôi đã thuyết phục được ba người. Điều này với tôi là một kỳ tích. Tôi thầm cảm ơn Sư phụ.
Các đồng tu của tôi thậm chí còn làm tốt hơn tôi. Để nâng cao chất lượng, tôi đã thay đổi những điều tôi nói trong lúc nói chuyện thành những tốt đẹp của Đại Pháp, một số ví dụ, và cuối cùng là thoái đảng để được bình an.
Tôi đã gọi một chiếc xích lô điện để đi khắp thành phố. Kết quả có vẻ tốt hơn nhưng cũng rất tốn kém. Chính vì thế tôi quyết định nói chuyện với nhiều người ở chỗ đông người như siêu thị, trung tâm thương mại, hay trường học.
Tôi bước tới một nhóm tài xế xích lô điện đang đợi trước cửa một siêu thị. Lúc đầu tôi hơi e dè nên đã đi đến trước rồi vòng xung quanh họ, nhưng lại không thể bắt chuyện được với họ.
Sau đó tôi nhớ đến những gì Sư phụ dạy chúng ta trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004”:
“Đệ tử Đại Pháp”, “đệ tử Đại Pháp” ấy, “đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp” là gì? Trong vũ trụ đó là danh hiệu đệ nhất, sinh mệnh vĩ đại đệ nhất.”
Tôi đi đến và nói chuyện từng người một trong số họ. Một số thì từ chối nhận tài liệu, một số thì đồng ý. Chẳng bao lâu, tôi đã thuyết phục được tám người mà không mất một đồng nào.
Tôi trở nên tự tin hơn và mở rộng đối tượng của mình đến nhiều nhóm người khác nhau, kể cả những người bán hàng trên phố. Trong quá trình giảng chân tướng, tôi luôn đảm bảo việc mình không bị những quan niệm đời thường chi phối.
Tận dụng mọi cơ hội để cứu người
Sau đó tôi đi tới những vùng xa hơn bằng xe đạp điện, vì tôi đã đi khắp nơi trong thành phố nhiều lần, tôi gửi tài liệu tới những người tôi gặp. Không chỉ vậy, tôi còn giúp nhiều tài xế xích lô điện thoái ĐCSTQ.
Tôi tận dụng mọi cơ hội đến với tôi. Tôi thuyết phục một người lái xe khi ông đợi ở ngã tư. Tôi cũng thuyết phục được một người đang đứng trên phố.
Một ngày nọ, khi tôi đang phát tài liệu Đại Pháp tới một nhóm lái xe đang nói chuyện trước cổng trường, một số họ không muốn lấy tài liệu, có người thậm chí còn khạc nhổ, dùng đầu thuốc lá để đốt tài liệu, hay dẫm lên tài liệu trong khi những người khác đang nhìn. Tôi nói: “Các ông có thể không tin, nhưng xin đừng làm vậy. Tôi đã bỏ tiền ra để làm tài liệu này. Lúc đó tôi cảm thấy đau đớn và khóc.
Một số không chỉ đọc tài liệu mà còn cảm ơn tôi. Có một tài xế và nhiều người khác ở gần đó đã thoái ĐCSTQ. Một người trẻ trạc tuổi tôi lúc đầu không tin nhưng sau đó đã đồng ý thoái ĐCSTQ và cảm ơn tôi sau khi tôi chúc anh ấy có một tương lai tốt đẹp.
Tôi nhận ra rằng, chỉ cần chúng ta kiên định, chúng ta có thể gặp được những người tin vào sự thật.
Thành lập một nhóm giảng chân tướng
Một ngày kia, tôi nhìn thấy một phụ nữ đang hái rau dại. Tôi dừng lại và đưa cho bà một tờ tài liệu. Ngoài ra, tôi cũng giúp bà thoái ĐCSTQ sau khi bà đọc tài liệu.
Bà nói: “Chàng trai trẻ, hãy tập trung vào và đi chậm thôi, vì sự an toàn của anh, anh có thể cứu được bao nhiêu người trong lúc đi xe thế này?”
Bà đã đúng, tôi chỉ có thể cứu được vài người nếu tôi đi xe đạp điện như thế này. Chính vì thế, tôi cần có thêm một số đồng tu nữa tham gia.
Một học viên ở nhóm học Pháp đã đồng ý đi giảng chân tướng với tôi. Dù cô ấy có chút bối rối, nhưng nhờ Sư phụ khích lệ, cô ấy đã nói chuyện với người dân vào ngày thứ ba và đã thuyết phục được ba người thoái đảng.
Chúng tôi ra ngoài bốn lần mỗi tuần và kết quả cũng tăng dần sau mỗi ngày. Sau đó, một học viên lớn tuổi cũng tham gia với tôi. Cả ba người chúng tôi đã đi gần hết từng con phố trong thành phố. Tôi khuyến khích đồng tu kiên định và để họ nói chuyện trong hầu hết thời gian.
Một ngày kia, chúng tôi đứng nói chuyện với một người bán trái cây cùng hai khách hàng của ông ấy. Trong lúc người bán hàng miễn cưỡng tin vào sự thật thì hai khách hàng đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Một người trong đó còn đưa tôi một hóa danh. Sau đó ông cũng chúc cho chúng tôi thành công, điều này khiến tôi rất xúc động. Cuối cùng người bán hàng cũng đồng ý thoái ĐCSTQ sau khi ông ấy đọc tài liệu.
Chúng tôi đặt chỉ tiêu thuyết phục 40 người một ngày. Chúng tôi bắt đầu lúc 7 giờ 30 sáng và kết thúc lúc 9 giờ 30 sáng mỗi ngày. Chúng tôi đã đạt được chỉ tiêu của mình chỉ sau vài ngày.
Thêm nữa, một học viên khác cũng tham gia với chúng tôi. Và ấn tượng với nỗ lực của chúng tôi, ông chủ của tôi cũng tham gia với nhóm tôi. Đôi khi chúng tôi giúp được 60 người thoái ĐCSTQ một ngày. Có lần chúng tôi còn giúp được 25 người thoái ĐCSTQ trong một ngày mưa.
Hiện nhóm tôi đã có bảy thành viên. Chúng tôi giảng chân tướng ở mọi nơi. Chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt. Khi chúng tôi gặp rắc rối, những người khác ngay lập tức phát chính niệm.
Tập trung chính niệm vào treo biểu ngữ
Nhóm chúng tôi đã đặt ra một mục tiêu mới: treo các biểu ngữ một lần một tuần. Chúng tôi muốn nhiều người biết sự thật về Pháp Luân Công.
Một ngày nọ khi đang đi treo biểu ngữ, một học viên đã có niệm rằng mọi thứ thật dễ dàng. Điều này khiến ông không tập trung. Cũng vì ông không tập trung nên những biểu ngữ của chúng tôi sau đó bị phá huỷ.
Sư phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân:
“chư vị nói dễ, còn tôi nói không dễ;”
Một lần khác, chúng tôi không thể giữ thẳng biểu ngữ trong điều kiện gió lớn. Tôi cảm thấy rằng nguyên nhân xuất phát từ vấn đề tu luyện của mình. Ngay sau khi nghĩ vậy, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ. Tôi đã phát hiện ra một cách để vượt qua được can nhiễu này.
Chúng tôi luôn phát chính niệm nghiêm túc ở trên đường. Trước khi chúng tôi treo biểu ngữ, chúng tôi cũng phát chính niệm: “Xin Sư phụ giúp loại bỏ tà ác can nhiễu việc cứu độ chúng sinh. Xin Sư phụ giúp chúng sinh nhìn thấy biểu ngữ và có những suy nghĩ tốt đẹp.”
Tôi đã nhận ra từ những trải nghiệm này, chúng tôi luôn cần phải giữ tâm thanh tịnh khi làm việc. Nếu không thì chúng tôi sẽ không có đủ năng lượng và tà ác sẽ can nhiễu.
Phát tài liệu giảng chân tướng
Chúng tôi đã thành lập một nhóm phát tài liệu một lần một tuần. Chúng tôi đã in khoảng 800 bộ và để tài liệu trong những túi nilon, rồi để lại ở từng bậc thềm của từng nhà. Mỗi học viên chịu trách nhiệm phát đi 100 túi.
Các thành viên trong nhóm đã phối hợp tốt trong những hoạt động này. Tôi nhận ra các đồng tu có những chấp trước đời thường như đổ lỗi, oán giận, và tự phụ khi can nhiễu được giảm thiểu bởi các đồng tu phối hợp tốt.
Phụ đạo viên của chúng tôi chưa bao giờ tham gia việc chuẩn bị tài liệu. Chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng cho ông ấy khi ông ấy tham gia với chúng tôi. Có lần ông ấy đã than phiền về việc một ba lô tôi đưa ông ấy bị rách khóa. Lúc đó tôi cảm thấy bực bội và bị động tâm. Tôi tự hỏi tại sao ông ấy không hướng nội.
Người phụ đạo viên đã thay đổi sau khi tôi hướng nội và loại bỏ mọi chấp trước. Ông ấy đề nghị tự chuẩn tài liệu cho mình. Ông cũng xuất hiện với một ba lô mới.
Nhờ vậy mà tôi đã được chứng kiến sức mạnh của pháp bảo hướng nội tìm.
Tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của hướng nội.
Phép lạ ở điểm thông tài liệu
Sư phụ luôn cho chúng ta trí huệ, miễn sao chúng ta thành tâm cứu người. Mọi vấn đề đều có thể được giải quyết chỉ cần chúng ta kiên định tin vào Sư phụ.
Nhóm chúng tôi đã phát tài liệu, treo biểu ngữ một lần một tuần, và giảng chân tướng bốn ngày trong tuần. Chính vì vậy, chúng tôi phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu.
Khi điểm tài liệu của chúng tôi được thành lập, chúng tôi đã dùng nhiều máy in để in tài liệu. Chúng tôi lệ thuộc vào các học viên khác để bảo trì máy in. Sau đó, tôi đã học được các kỹ năng và có thể sửa được máy in cho các học viên khác.
Nhiều phép lạ đã xuất hiện. Một ngày nọ, tôi cảm thấy bực bội khi tôi không sửa được máy in. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng tự nhắc mình về ý niệm này và liên tục nhẩm trong tâm đoạn Pháp Sư phụ giảng trong bài Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004:
“Chính Pháp tất thành, đệ tử Đại Pháp tất thành.”
Vấn đề này đã được giải quyết sau khi tôi phát chính niệm. Không chỉ vậy, trải nghiệm này đã xảy ra vài lần.
Sau đó chúng tôi chuyển sang máy in laser, là loại máy tôi chưa biết rõ. Sau khi sử dụng nhiều, giấy đều bị kẹt. Khi việc này xảy ra, tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ.
Khi giấy lại bị kẹt, máy in vẫn không hoạt động ngay cả khi đã loại bỏ giấy kẹt. Tôi đã thử sửa nhưng không được.
Tôi phải in tài liệu vào lúc nhiều chúng sinh đang đợi cứu. Chính vì thế, tôi rất lo lắng và đã để máy in ở trước cuốn Chuyển Pháp Luân, rồi nói trong nước mắt: “Xin Sư phụ cứu con. Xin hãy loại bỏ những nhân tố tà ác đang can nhiễu máy in này.” Sau đó tôi đi làm.
Thật kỳ diệu, máy in đã hoạt động trở lại khi tôi đi làm về!
Lời kết
Chính Pháp sắp kết thúc. Chúng ta nên làm mọi điều có thể làm để chứng thực Pháp và cứu chúng sinh. Các học viên thường viện cớ áp lực tài chính, đau ốm, tuổi già để làm lý do cản trở quá trình này.
Tôi hy vọng các học viên có thể ra ngoài để giảng chân tướng. Mọi bước đi của chúng ta chính là dấu chân của Thần. Khi chúng ta có chính niệm mạnh, tà ác ở không gian khác sẽ bị tiêu hủy.
Tôi thực sự cạn kiệt thời gian khi xoay với với công việc, giảng chân tướng, in tài liệu và biểu ngữ, bảo trì bảy máy in, và treo các biểu ngữ. Tôi cũng chỉ có ít thời gian để học Pháp muộn. Tôi chỉ ngủ ba tiếng một ngày.
Để giảm tải và cho tôi có thêm thời gian học Pháp, các đồng tu đã chia sẻ một phần công việc của tôi. Họ đã đảm nhận việc in ấn.
Nhìn các vì sao sáng ở trên trời, tôi cảm nhận đây là Thần Phật đang nhìn chúng ta. Chắp tay hợp thập, tôi thầm hứa với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sẵn sàng loại bỏ hết những quan niệm người thường. Xin Sư phụ gia trì cho con và cho con chính niệm để cứu thêm nhiều người!”
Cuối cùng tôi muốn nói: “Cảm tạ Sư phụ. Sư phụ đã vất vả gia trì cho chúng con cứu chúng sinh!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/17/338917.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/15/161140.html
Đăng ngày 10-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.