Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 1-3-2017] Ông bà tôi dạy tôi Pháp Luân Đại Pháp khi tôi mới được bốn tuổi, và giờ tôi là một học sinh năm cuối trung học. Dưới đây là một vài trải nghiệm của tôi trong quá trưởng thành làm một người tu luyện Đại Pháp.
Trở nên khoẻ mạnh
Ngay trước khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị thoát vị bẩm sinh. Đôi khi cơn đau phát tác mãnh liệt đến nỗi khiến tôi co tròn quằn quại, mặt và môi trở nên tái mét. Bác sĩ nói tôi không thể phẫu thuật phục hồi cho đến khi tôi 12 tuổi. tôi thường xuyên bị sốt và hay ốm yếu. Tôi đã khóc khi không thể đến trường cùng bạn bè đồng trang lứa.
Ông bà tôi dạy tôi đọc Chuyển Pháp Luân, học thuộc Hồng Ngâm và luyện các bài công pháp. Tôi thích học Đại Pháp. Tôi nhanh chóng nhớ hầu hết các bài thơ trong Hồng Ngâm. Tôi cũng có thể ngồi đả tọa trong một giờ đồng hồ. Thỉnh thoảng khi đọc các sách Đại Pháp, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ và nhiều vị Thần khác.
Dần dần, tôi trở nên khoẻ hơn. tôi cũng không còn bị sốt nữa. Một năm sau, bệnh thoát vị của tôi đã biến mất và tôi có thể tới trường. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc!
Học cách Nhẫn
Sư phụ giảng rằng:
“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh tấn yếu chỉ)
“Thế nào là tâm Đại Nhẫn? Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy?” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi từng là lớp trưởng khi học lớp ba. Thầy giáo của tôi thích cách tôi viết bài và thường đọc các vài văn của tôi cho cả lớp nghe. Thầy cũng khuyến khích tôi tham gia các cuộc thi viết.
Thầy giáo yêu cầu mỗi học sinh phải trả một nhân dân tệ tiền phí điện thoại và thầy nhờ tôi thu tiền từ các bạn. Khi thầy ra chỗ tôi để thu lại tiền, thầy đã hỏi rằng liệu còn ai chưa nộp tiền không. Tuy nhiên, vào đầu năm học khi đóng tiền học phí, thầy giáo đã nợ tôi một dân nhân tệ vì thầy không có tiền lẻ. Tôi chưa được nhận lại số tiền thừa của mình vì vậy tôi nghĩ mình có thể bỏ qua việc nộp phí điện thoại; như vậy sẽ là công bằng cho cả hai thầy trò. Tôi bảo thầy giáo là mình chưa trả.
Khi tôi trở về chỗ ngồi của mình, thầy giáo nhanh qua chỗ tôi và yêu cầu tôi đưa tay ra. Thầy dùng cây thước giảng bài đánh vào tay tôi. Sau đó thầy ném cuốn vở của tôi xuống sàn nhà và bảo tôi viết lại bài văn của mình. Thầy tuyên bố trước cả lớp rằng chức danh “lớp trưởng” của tôi bị thu hồi. Tôi bị phạt thêm bằng cách đứng trong suốt buổi học.
Sau giờ học, nhiều bạn đã đến để an ủi tôi. Các bạn bảo rằng các bạn ấy luôn coi tôi là lớp trưởng. Họ bảo tôi nên khiếu nại [việc này] với hiệu trưởng. Lòng bàn tay của tôi bị đau và sưng lên, tôi lặng lẽ khóc.
Tôi nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:
“Thời tôi tu luyện trong quá khứ, có rất nhiều cao nhân đã giảng cho tôi câu này, họ nói: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. Thực ra đúng là như vậy. Nếu không ngại gì thì khi về nhà chư vị hãy thử đi. Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)
Sau đó tôi bình tĩnh lại. “…khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” Tôi nhẩm đi nhẩm lại những từ này trong tâm của mình.
Ngày hôm sau, tôi đã trả một nhân dân tệ cho thầy giáo. Tôi không cố gắng biện bạch cho bản thân. Một vài ngày sau, thầy giáo nói rằng tôi được làm lớp trưởng trở lại. Thầy chấm điểm cao cho bài văn của tôi mặc dù tôi chưa viết lại nó.
Tôi đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi muốn là một người trung thực, một người tốt. Và tôi đã hiểu hơn về câu “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” mà Sư phụ đã giảng.
Hỗ trợ đệ đơn kiện Giang Trạch Dân
Tôi thường đi cùng ông bà để dán biểu ngữ và phân phát các bùa hộ mệnh mang thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi 11 tuổi, tôi giúp ông bà in tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Bất cứ khi nào máy in không làm việc, tôi luôn có thể sửa nó. Trong thời gian được nghỉ ở trường, tôi đã giúp ông bà làm các lá bùa hộ mệnh. Tôi giúp ông bà làm đến tận khuya mà không cảm thấy mệt mỏi.
Khi lên trung học, tôi buông lơi tu luyện. Tôi hiếm khi đọc Pháp và việc này kéo dài một vài năm. Tôi bao biện cho bản thân rằng mình có quá nhiều bài tập về nhà. Điểm số của tôi bị ảnh hưởng.
Sư phụ giảng rằng:
“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011”
Tôi nhận ra rằng mình cần tìm thời gian để học Pháp và cứu nhiều người hơn nữa.
Sau khi đọc “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015” của Sư phụ, tôi thấy câu trả lời cho câu hỏi của một đệ tử về việc khởi kiện Giang Trạch Dân.
“Phải rồi, nên khởi kiện nó, (các đệ tử vỗ tay nhiệt liệt) toàn nhân loại đều nên khởi kiện nó. Nó làm hại tất cả người Trung Quốc, nó cũng làm hại người ở rất nhiều nơi khác trên thế giới. Nhiều người đến thế đều vì lừa dối của nó, mà tương lai bị lôi vào địa ngục.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
“Nếu những việc này mà đệ tử Đại Pháp đang làm, ở một tương lai không xa sẽ thật sự phát sinh, thì bấy giờ, mọi người làm chưa tốt điều gì là sẽ hối hận, quả thực sẽ hối hận. Có nhiều điều mà nguyên chư vị vốn cần làm, mà chưa làm được tốt, người mà chư vị cần cứu, mà chưa được cứu, ấy mới là đại sự.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Sau đó, trong kỳ nghỉ hè, tôi được biết đơn kiện Giang Trạch Dân của ông bà tôi đã bị chính quyền địa phương giữ lại. Tôi có một niệm – xin Sư phụ giúp tôi; tôi muốn giúp các học viên [ở nơi tôi sinh sống] gửi thêm nhiều đơn kiện.
Không lâu sau, các học viên địa phương bắt đầu gửi đơn kiện của họ cho tôi, tôi nhận được vài đơn kiện mỗi ngày. Bà đã giúp tôi sắp xếp lại các đơn kiện.
Tôi được chia sẻ lại rằng việc gửi các đơn kiện qua máy tính của mình là không an toàn. Nhưng tôi không thể truy cập vào một máy tính khác. Tôi không biết phải làm gì.
Sư phụ giảng rằng:
“Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi bảo hộ học viên khỏi bị thiên sai. Bảo hộ thế nào? Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã có câu trả lời: Mình là đệ tử của Sư phụ. Giúp đỡ các học viên khác đệ đơn kiện là một trong những việc chân chính nhất. Mình có Sư phụ bảo hộ. Không tà ác nào có thể làm hại mình!
Trong vòng hơn 10 ngày sau đó, tôi đã giúp hơn 30 học viên gửi đơn kiện thông qua máy tính của mình. Một số học viên còn đến từ nơi rất xa để đưa đơn kiện cho tôi.
Bà tôi đã phát chính niệm cho chiếc máy tính bất cứ khi nào tôi gửi đơn kiện. Tất cả những tờ đơn đó đều sớm được toà án phê duyệt.
Tôi biết tất cả đều là Sư phụ làm. Tôi cũng rất cảm kích các đồng tu đã giúp đỡ.
Khi tâm tính của tôi đề cao, thành tích học tập ở trường cũng tăng theo. Điểm của tôi lại được nằm trong tốp đầu của trường.
Chính Pháp đang đến đoạn cuối. Tôi sẽ cố gắng hết sức bước trên con đường chân chính và theo Sư phụ trở về ngôi nhà thực sự của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/1/-343706.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/14/162492.html
Đăng ngày 17-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.