Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Thanh Đảo, Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-12-2016] Trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một quân nhân trong Quân đội Trung Quốc.

Thời điểm tôi đắc Pháp là cuối năm 1997 khi vợ tôi đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân (Quyển 2). Các nguyên lý mà Sư phụ giảng trong cuốn sách khiến tôi xúc động sâu sắc. Vì vậy tôi muốn đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính chỉ đạo tu luyện của Đại Pháp. Sau khi đọc hết các cuốn sách, nhãn quan của tôi về cuộc sống thay đổi từ căn bản. Tôi đã hiểu ra mục đích chân thực của sinh mệnh.

Ngay khi trở lại đơn vị đóng quân, tôi đã tuân theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” và không còn đi hối lộ hay nhận hối lộ nữa.

Tôi giúp những người lính mà hoàn cảnh gia đình khó khăn về kinh tế và dọn nhà vệ sinh trong doanh trại khi rảnh rỗi. Tôi bỏ hẳn ý nghĩ đi hối lộ cấp trên để thăng tiến, từ đó mà buông bỏ chấp trước vào danh và lợi.

Trong những ngày đầu tu luyện Đại Pháp, can nhiễu quả thực là ghê gớm. Tôi không thể tĩnh lại khi luyện công. Thậm chí một số đoạn kinh của Phật giáo mà tôi học trước đây hiện ra trong đầu khi tôi luyện công. Nhưng chỉ cần tôi bài trừ chúng, thì một lúc sau can nhiễu sẽ hết.

Đau khổ vì từ bỏ tu luyện

Khi cuộc bức hại sắp diễn ra, Quân ủy Trung ương ra lệnh cho tất cả các đơn vị cung cấp danh sách học viên Pháp Luân Đại Pháp trong quân đội với lời hứa rằng không học viên nào sẽ chịu bức hại.

Tôi đã định thông báo mình là một học viên nhưng người lãnh đạo cấp trên đã ngăn tôi lại. Ông ấy nói rằng Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ không bao giờ giữ lời. Ông ấy đã đúng. Tôi không bị bức hại do ông ấy đã bảo vệ. Nhờ hành động tốt của mình, ông ấy nhận được một công việc từng mơ ước trong chính quyền địa phương ngay sau khi nghỉ hưu.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, trên một trăm nhân viên quân sự ở đơn vị tôi nhận là đệ tử Đại Pháp bị đuổi khỏi ngành và bị tòa án quân sự kết án.

Tiểu đoàn trưởng mới được bổ nhiệm về doanh trại của tôi, ông ta rất sợ con đường thăng quan tiến chức của mình gặp trở ngại, đã ra lệnh cho tôi phải từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Với nỗi sợ hãi quá lớn, tôi đã tuân theo yêu cầu của ông ta và hủy đi các cuốn sách Đại Pháp. Nhưng tôi vô cùng đau khổ và ân hận, và tôi đã khóc trong đau đớn. Tôi biết tôi đã làm Sư phụ thất vọng.

Một thời gian sau, tôi lại mong muốn tu luyện. Nhưng tôi quá thất vọng về tội lỗi của mình tới mức tôi cho rằng mình không còn được chấp nhận là một đệ tử Đại Pháp. Do không thể cởi bỏ những nút thắt trong tâm, tôi từ bỏ suy nghĩ quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Quay lại với Đại Pháp

Mẹ tôi mất vào tháng 3 năm 2000 sau khi bị tra tấn vì không từ bỏ đức tin vào Đại Pháp. Tôi gào khóc thảm thiết cho tới khi ngất xỉu.

Tôi không chỉ xuất hiện các vấn đề sức khỏe trầm trọng mà còn mất ngủ triền miên do cơn đau dữ dội phía cơ thể bên trên và những cơn ác mộng.

Tuyệt vọng do bị ám ảnh bởi suy nghĩ rằng Sư phụ sẽ không bảo hộ tôi nữa, tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Tôi được thông báo rằng tôi hoàn toàn khỏe mạnh.

Một đêm trong giấc mơ, nguyên thần của tôi niệm “A Di Đà Phật, xin hãy bảo hộ con!” Bất ngờ một tia sáng vàng kim khổng lồ chiếu về phía tôi. Tôi nghĩ đó chính là Phật A Di Đà đến cứu độ tôi. Nhưng sau đó tôi nhìn thấy Pháp Luân ở bụng dưới bắt đầu quay vô cùng nhanh, giống như một luồng xoáy. Nó rời khỏi cơ thể tôi và tiếp tục quay trên đỉnh đầu. Pháp Luân quay đã kéo nguyên thần của tôi ra khỏi cơ thể và đẩy vào không gian. Tôi nhận ra rằng Pháp Luân, do Sư phụ cấp cho tôi, vẫn nằm ở bụng dưới của tôi và Sư phụ vẫn chăm lo cho tôi. Tôi quyết định quay trở về với Đại Pháp.

Sau khi tỉnh dậy, tôi quyết tâm loại bỏ tất cả các suy nghĩ phụ diện, như “Sư phụ sẽ không cần mình nữa,” “Sư phụ sẽ không bảo hộ mình,” hay “Không ích gì khi tiếp tục tự mình tu luyện.” Tôi tự nhủ mình rằng Sư phụ vẫn luôn chăm sóc tôi. Tôi sợ gì đây? Tôi sẽ loại bỏ chấp trước sinh tử và không chú ý tới cơn đau trên cơ thể. Niệm đầu này chỉ vừa xuất hiện, cơ thể tôi ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng, và tôi nghe thấy tiếng lốp bốp phát ra từ xương khớp, sau đó, cơn đau biến mất.

Hôm sau, tôi nói với bố mẹ vợ rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Đã chín tháng trôi qua kể từ khi tôi bị cưỡng ép từ bỏ tu luyện. Một đêm, tôi có giấc mơ, trong mơ Sư phụ nghiêm khắc hỏi tôi “Con sẽ quay lại chứ?” “Con sẽ quay lại,” tôi trả lời. Tôi nhìn thấy một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt Sư phụ trước khi Ngài biến mất.

Thăng hoa trong Đại Pháp

Sau khi tôi quay lại tu luyện, Sư phụ nhanh chóng thanh lý thân thể tôi: ba ngày đầu khi tôi luyện công vào buổi sáng, tôi đã bị nôn và phải vào nhà vệ sinh liên tục. Nếu luyện công thì tôi không gặp tình trạng như vậy. Tôi mặc kệ tình trạng cơ thể và và tiếp tục luyện công.

Sau khi vượt qua việc nhọc cái gân cốt, thì vẫn còn khổ cái tâm trí. Mỗi khi tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân, các suy nghĩ kiểu như “Nó là giả đấy, đừng đọc nó” sẽ tấn công. Nhưng tôi vẫn kiên trì đọc sách và vượt qua nghiệp tư tưởng. Sau ba tháng liên tục, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ nghiệp tư tưởng, tôi không còn những suy nghĩ đó nữa khi đọc sách.

Tuy nhiên, mỗi khi tôi đọc sách tôi lại rơi vào trạng thái buồn ngủ, đôi khi tôi buồn ngủ mà mới chỉ đọc hai trang. Tôi không thể kéo mi mắt lên và để rơi cuốn sách xuống sàn sau khi ngủ gật. Tôi rất khó chịu vì việc này và suy nghĩ cách vượt qua. Tôi tìm ra một giải pháp: Tôi sẽ bất ngờ đập vào đầu mình mỗi khi buồn ngủ. Cách này làm tôi tỉnh táo một chút, và tôi sẽ tiếp tục đọc sách. Sau khi kiên trì cách này vài tháng, tôi không còn buồn ngủ khi đọc sách nữa và cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Khổ nạn tiếp đó là các mâu thuẫn với gia đình. Do vợ tôi dừng tu luyện sau khi xảy ra cuộc bức hại, nên mỗi khi tôi học Pháp, cô ấy sẽ xem TV và vặn tiếng to lên. Nhà tôi chỉ có một phòng, khi tôi đọc to để không bị tiếng TV can nhiễu, thì vợ và con tôi sẽ phàn nàn rằng tôi làm phiền họ. Tôi chỉ có thể tự mình rèn luyện sự tập trung, tĩnh tâm và ngăn không cho âm thanh khác lọt vào trường không gian của tôi. Sau một thời gian, tôi đã quen với điều này và cho dù bên ngoài có ồn ào thì tôi vẫn có thể tĩnh tâm học Pháp .

Sự việc tương tự xảy ra khi tôi luyện công buổi sáng. Tôi phải vặn nhỏ nhạc cho tới khi tôi chỉ hơi nghe thấy tiếng trước khi vợ tôi hài lòng. Sau một thời gian, tôi có thể nghe rõ ràng hơn.

Tôi đột phá rất nhanh trong quãng thời gian này. Sư phụ cũng luôn dõi theo và giúp tôi đi đúng hướng. Chúng tôi không có đồng hồ báo thức trong nhà, nên tôi không có cách nào để thức dậy và luyện công đúng giờ. Tuy vậy, mỗi buổi sáng khi đang ngủ tôi đều nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Sau khi thức dậy, tôi nhận ra rằng chiếc điện thoại không hề đổ chuông và cũng đúng là thời điểm luyện công. Việc này diễn ra mỗi ngày. Qua thời gian, tôi đã quen và thức dậy đúng giờ. Nếu một ngày tôi lười biếng và nằm trên giường, tôi sẽ đau nhức toàn thân; khi tôi nhận ra vấn đề và bắt đầu luyện công, cơn đau liền biến mất. Thật là kỳ diệu.

Một lần, Sư phụ cho phép tôi nhìn thấy hình thức của “quán đỉnh” trông ra sao: một dòng năng lượng ấm áp tuôn từ trên đỉnh đầu đi xuống toàn bộ cơ thể. Thật là dễ chịu.

Năm 2002, vợ tôi không chỉ quay lại tu luyện mà cô ấy còn rất tinh tấn.

Ba năm sau, tôi bắt đầu một công việc người thường và mong muốn sản xuất tư liệu mà các học viên có thể sử dụng để phân phát và giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại. Tôi cũng học cách tải các bài giảng Pháp và nhạc luyện công vào máy MP3 cho các học viên khác.

Công việc này giúp tôi có nhiều cơ hội đề cao tâm tính. Tôi thắc mắc liệu tôi có nên thu khoản tiền chênh lệch cho tất cả các chi phí mà tôi bỏ ra khi di chuyển để cung cấp các máy phát nhạc này cho các học viên hay không. Tôi nghĩ: “Mình mua chúng rẻ hơn các cửa hàng. Nếu mình cũng lấy tiền chênh lệch, đây quả là một nguồn thu nhập tốt! Hẳn sẽ không vấn đề gì vì mình bảo hành miễn phí? Các học viên cũng sẽ không có gì để phàn nàn.” Nhưng tôi ngay lập tức nhận ra rằng những suy nghĩ này sai rồi. Tôi sẽ thu lợi từ Đại Pháp sao? Tôi đã không loại bỏ được chấp trước về lợi ích cá nhân. Tôi quyết định vẫn chỉ thu chi phí mà tôi trả và bảo hành miễn phí. Qua thời gian, chấp trước về lợi ích cá nhân của tôi được loại bỏ hoàn toàn.

19 năm tu luyện trong Đại Pháp thực sự là một hành trình siêu thường. Mặc dù nhiều chấp trước của tôi đã được loại bỏ, một số vẫn chưa được bỏ đi hoàn toàn, và theo các phương diện khác nhau tôi vẫn cách xa các yêu cầu của Sư phụ. Tôi vẫn cần nỗ lực, tìm ra sơ hở trong tu luyện và tinh tấn hơn nữa để không phụ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/26/337843.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/3/162716.html
Đăng ngày 3-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share