Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-02-2017] Vào dịp Tết Nguyên Đán năm 2003, khi tôi đang đi dạo gần một khu chợ thì có vài cậu bé đang chơi đốt pháo hoa gần đó. Một thanh pháo hoa bị đốt cháy, bay lên một cái mền dày ở phía sau một chiếc xe tải và ngay lập tức phát cháy.
Tài xế xe tải, vợ chồng chủ xe, cả ba đều cố gắng dập lửa nhưng không thành. Có khoảng trên 100 người tụ tập đứng xem, nhưng không ai muốn giúp họ dập tắt lửa. Người vợ của chủ xe xách nước hứng được từ một vòi nước gần đó, nhưng nước không đủ để dập tắt ngọn lửa. Ngọn lửa cháy mỗi lúc càng lớn hơn và nhiệt tỏa ra càng nóng hơn. Mọi nỗ lực của họ đều vô vọng.
Lúc tôi đến đó, ngọn lửa đang cháy lớn. Không nghĩ ngợi gì cả, tôi nhảy lên chiếc xe tải và dậm lên cái mền cháy, cố gắng dập tắt ngọn lửa. Lúc đó, sức nóng của ngọn lửa tỏa ra rất dữ dội và khói làm mắt tôi cay xè. Vợ chồng người chủ xe và tài xế thảy đều cố gắng giúp tôi. Đám đông đứng và nhìn chằm chằm vào tôi vì tôi dập lửa bằng đôi giày chạy bộ màu trắng đắt tiền. Từ từ, với sự giúp sức của chủ xe, chúng tôi cũng đã dập tắt được ngọn lửa. Đôi giày ưng ý của tôi, cùng với quần áo tôi mặc đều bị đen hết. Khi tôi vừa nhảy xuống khỏi xe tải, thì đội cứu hỏa tới. Tôi nói với người chủ xe, “Lính cứu hỏa tới rồi, vậy tôi đi nhé.” Anh ấy hỏi tên tôi, nhưng tôi chỉ nói, “Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Hai tuần sau, khi tôi đang ở nhà một đồng tu trò chuyện với hai mẹ con anh ấy, thì người mẹ nói, “Đệ tử Đại Pháp thật sự quá tốt. Có một người đã giúp dập tắt ngọn lửa trên chiếc xe tải nhưng không cho biết tên. Anh ta chỉ nói mình là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp rồi bỏ đi.” Tôi nói với người đồng tu, “Chính tôi đó”. Anh ấy hỏi, “Là anh à? Họ đang tìm anh đó!”
Vị đồng tu này sau đó đã liên lạc với người chủ xe, và thông báo với họ là anh đã tìm ra người giúp họ dập lửa hôm ấy. Vợ của người chủ xe đã mời tôi đến nhà họ để cảm ơn. Cô ấy rất tử tế và nói, “Cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra anh! Xin hãy nhận lấy một ít tiền.” Tôi nói, “Tôi không nhận đâu, cám ơn chị, tôi chỉ làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm thôi.”
Cô ấy nói, “Vậy làm sao chúng tôi có thể đền ơn cho anh?” Vừa nói, cô ấy vừa đặt vào tay tôi một trái táo. Tôi nói, “Vậy thì tôi sẽ ăn trái táo này vậy.” Cô ấy nói, “Nếu anh có cần bất cứ thứ gì, hãy nói cho chúng tôi biết! Người tài xế cứ nghĩ anh là họ hàng của tôi bởi vì anh dập lửa mà không chút do dự!”
Tôi nói cho cô ấy nghe vài điều cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp, và trước khi tôi về, cô ấy nói, “Khi nào rảnh rỗi, hãy đến thăm chúng tôi thường xuyên. Chồng tôi đã tin vào những tuyên truyền vu khống Pháp Luân Đại Pháp và hoàn toàn hiểu sai về Đại Pháp. Bây giờ thì chúng tôi đã tận mắt chứng kiến. Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt!”
Trải qua những năm tháng tu luyện, Đại Pháp đã thay đổi tôi trở nên tốt hơn và tôi không ngừng đề cao. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi đã không giúp họ dập tắt ngọn lửa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/15/-343024.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/2/162358.html
Đăng ngày 15-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.