Bài viết của Hiểu Ích, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2016] Chị gái tôi đã đi khắp các hiệu sách ở Bắc Kinh trong thời gian rỗi sau giờ làm việc. Chị ấy đã có một cảm giác mãnh liệt về việc tìm kiếm một cuốn sách. Cuốn sách nào nhỉ? Chị ấy thực sự không biết.

Cuối cùng, một ngày, chị nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân. Chị cảm thấy rằng có thể đó là cuốn sách mà mình đang tìm. Chị đã mua sách ngay, nhưng chính chị lại chưa đọc. Thay vào đó, khi tôi bay đến Bắc Kinh nghỉ tuần trăng mật, chị đã tặng cuốn sách đó cho tôi.

Trên chuyến bay trở về nhà, tôi đọc lướt qua cuốn sách. “Mình phải bảo mẹ đọc cuốn sách này. Mình chắc rằng cuốn sách này có thể giúp bà và gia đình mình.” Tôi tự nhủ.

Mẹ tôi

Kể từ khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã vật lộn với rất nhiều bệnh như huyết áp, thận, và bong da mãn tính khiến hầu như da trên cơ thể của bà không có chỗ nào đẹp cả. Bà đã dùng rất nhiều thuốc mà vẫn bị những bệnh này. Do tình trạng thân thể khó chịu, bà rất nóng tính và luôn luôn căng thẳng với cha tôi.

Mẹ tôi rất nghiêm khắc với con cái, chị gái, anh trai, và tôi đều rất sợ bà. Sau khi chị gái và anh trai tôi tốt nghiệp đại học, cả hai đều chuyển ra ngoài và không muốn trở về nhà.

Mẹ tôi đang nằm trên giường đọc sách khi tôi đi tuần trăng mật trở về. Tôi đưa cho bà cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo bà đọc. Bà nhìn cuốn sách và đặt nó sang một bên.

Tôi cứ hối thúc bà đọc sách. Một tháng sau, tôi hỏi bà đã đọc xong cuốn sách đó chưa. “Có một cuốn khác cho mẹ đọc sau khi mẹ đọc xong cuốn này” tôi nói.

“Mẹ không biết tại sao. Mẹ không cảm thấy buồn ngủ khi mẹ đọc cuốn sách khác, nhưng khi đọc cuốn sách con đưa cho mẹ, mẹ cảm thấy buồn ngủ đến nỗi mẹ sẽ chìm ngay vào trong giấc ngủ sau khi đọc được hai trang. Mẹ mới đọc được mười trang thôi…”, bà nói.

Tôi đã rất buồn và mất bình tĩnh với bà. Tôi chỉ mong bà sẽ đọc cuốn sách thật nhanh để có được sức khỏe và tâm tính tốt hơn!

Nhìn thấy tôi buồn, mẹ tôi hứa sẽ đọc cuốn sách. Khi bà cầm cuốn sách lên một lần nữa, bà không cảm thấy buồn ngủ và đọc từ đầu đến cuối.

Rốt cuộc, bà thực sự rất thích cuốn sách đó.

Một vài ngày sau, bà đã phát tâm học các bài công Pháp. Ngay sau đó, một người quen cũ của bà đã tới thăm và đưa bà đến một điểm luyện công tập thể.

Trong thời gian đó, chúng tôi đã nhìn thấy những thay đổi của bà từng ngày. Bà không còn cần kính để đọc sách và tràn đầy năng lượng. Nước da của bà hồng hào, và trở nên rất mịn. Quan trọng nhất, bà đã ngừng tranh đấu với cha tôi.

Lần nào bà cũng đưa tôi đi cùng đến chỗ học Pháp nhóm hoặc luyện công cùng với các học viên khác. Tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi chị gái và anh trai tôi về nhà nhân dịp tết cổ truyền Trung Quốc, tất cả họ đều ấn tượng bởi những thay đổi của hai mẹ con tôi. Một gia đình sắp đổ vỡ đã xích lại gần nhau hơn, thật đầm ấm và hòa ái. Hàng ngày mẹ tôi đã chăm sóc cả gia đình, và bà ấy đã rất vui khi làm việc này.

Chị gái và anh trai tôi cũng đi đến điểm luyện công cùng với chúng tôi. Ấn tượng bởi năng lượng tích cực mạnh mẽ và từ bi của Đại Pháp, cả hai cũng đều bắt đầu tu luyện.

Mặc dù cha tôi không tu luyện, ông đã nhìn thấy tất cả những thay đổi ở chúng tôi và rất ủng hộ.

Ông nội tôi

Ông tôi sinh ra và lớn lên tại một tỉnh thuộc miền đông bắc Trung Quốc. Khi lên ba tuổi, ông đã học thiền. Hai cụ thân sinh ra ông hỏi tại sao ông luôn ngồi đó và không muốn chơi với những đứa trẻ khác. Ông nói với họ rằng mình có thể nhìn thấy một thế giới mỹ hảo khi nhắm mắt. Khi ông mở mắt, thế giới mà ông nhìn thấy rất là dơ bẩn.

Mỗi ngày trước khi tỉnh dậy, ông nhìn thấy nhiều vị Phật nhỏ xoay chuyển trên cửa sổ. Họ sẽ bay ra ngoài cửa sổ và bay vòng quanh đầu ông. Sau đó, từng vị một bay vào đầu ông. Sau khi họ bước vào trong đầu, ông tôi sẽ tỉnh dậy.

Khi lớn lên, ông đã giúp cha mẹ mình làm việc đồng áng. Khi mệt mỏi, ông sẽ ngồi thiền trên cánh đồng. Ông đã nhìn thấy nhiều chiếc hộp kim loại khổng lồ di chuyển một cách nhanh chóng nhưng không biết chúng là gì.

Nhiều năm sau, khi trở lại quê hương và nhìn thấy xe lửa, ông nhận ra rằng những gì ông đã thấy trong thiền định chính là những đoàn tàu này. Đó là công năng túc mệnh thông của ông đã xuất hiện tại thời điểm đó.

Ông nội tôi có một ước nguyện tu Phật mạnh mẽ. Mặc dù ông bị buộc phải kết hôn và có con, ông đã cố gắng dứt khỏi họ và lên chùa nhiều lần. Mỗi lần ông rời nhà, bà tôi sẽ đi tìm ông. Bà tôi nói rằng ông có một vầng hào quang màu đỏ ở trên đầu và rằng bà có thể nhìn thấy nó từ xa, vì vậy ông không bao giờ có thể rời đi được.

Trong cuộc Cách mạng Văn hóa, ông nội của tôi đã bị bức hại. Tuy nhiên, ước nguyện tu luyện của ông không bao giờ lay chuyển. Sau khi bà tôi qua đời vào năm 1993, ông tôi đã quy y và hàng ngày đọc kinh ở nhà.

Tuy nhiên, ông không còn muốn đi chùa. Ông nói rằng trước đây khi ông đi chùa, ông phát hiện ra rằng các sư ở đó đã mê lạc và không biết cách tu luyện. Một số thậm chí còn thuyết phục ông quay trở về nhà và tận hưởng cuộc sống. Khi ông hỏi họ về những điều trong kinh Phật, không ai trong số các vị sư có thể trả lời được cho ông.

Sau khi gia đình của tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, mẹ tôi đã mang cuốn Chuyển Pháp Luân cho ông. Lúc đầu ông không tin, nhưng sau khi đọc xong cuốn sách, ông hào hứng nói với chúng tôi: “Đây chính là chân Phật.” Kết quả là, ông nội tôi cũng đắc được Đại Pháp. Sau khi tu luyện một thời gian, nhìn ông trẻ hơn rất nhiều và tràn đầy năng lượng. Khi ông đi bộ với cha tôi trên đường, người ta thường nghĩ rằng họ là hai anh em.

Trước khi học Đại Pháp, ông tôi đã nhìn thấy trong khi thiền định, bà tôi đứng bên cạnh ông, cùng với con của họ, trông họ rất đau khổ. Ông tôi cảm thấy buồn tới mức không thể nhập định. Sau khi ông bắt đầu tu luyện Đại Pháp, ông cầu xin Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) không để cho ông nhìn thấy cảnh tượng đó một lần nữa. Từ đó ông đã thực sự không bao giờ thấy bà tôi trong khi đả tọa.

Con gái tôi

Tôi sinh con gái năm 1997. Khi cháu chỉ mới được một tuổi, tôi ôm cháu trong vòng tay của mình và thì thầm “con tới đây để làm gì?”

Tôi không mong chờ một câu trả lời, vì cháu thậm chí còn chưa biết nói tại thời điểm đó. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cháu đã trả lời rất nghiêm túc, “Mẹ ơi, con tới đây để đắc Pháp.”

Tôi đã bị sốc. Cháu chỉ là một đứa trẻ!

Tôi quyết tâm giúp cháu đắc Pháp và sống theo ước nguyện của cháu.

Tôi không thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào trong không gian khác, nhưng cháu thì có thể. Đôi khi, khi tôi học Pháp cùng với cháu, cháu thường vẫy bàn tay nhỏ bé của mình trong không gian, nói với tôi rằng Pháp Luân trong cuốn sách đã quay rất đẹp.

Một đêm, tôi đã tới phòng bên cạnh để luyện công khi cháu ngủ thiếp đi. Sau một giờ luyện công, tôi lặng lẽ trở về phòng của mình. Tôi nghĩ rằng cháu đã ngủ ngon vào ngày hôm đó và không thức dậy trong khi tôi luyện công.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, ngay khi tôi vừa bước vào phòng cháu, vừa thoáng nhìn thấy tôi cháu đã vẫy tay trên giường, rất phấn khích. “Sư phụ vừa rời đi”, cháu nói với tôi.

Tôi gần như đã khóc khi nghe cháu nói như vậy. Tôi đã bị sốc và cảm động. Tôi không biết liệu Pháp thân của Sư phụ đã gia trì cho tôi trong thời gian luyện công hay giúp tôi chăm sóc cháu. Xét cho cùng, Pháp thân của Sư phụ lúc nào cũng ở bên cạnh chúng ta.

Hàng đêm khi tôi đọc Pháp cho cháu, cháu sẽ chạy nhảy xung quanh. Nếu tôi dừng lại, cháu sẽ nói với tôi: “Mẹ ơi, đừng ngừng đọc.” Đôi khi, nếu tôi quá mệt và không đọc Pháp cho cháu, cháu sẽ chạy lại, đặt quyển sách vào tay tôi, đòi tôi đọc.

Ngoài học Chuyển Pháp Luân, cháu cũng đã học thuộc được nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm.

Vào một ngày tôi ngồi đả tọa sau khi cháu ngủ thiếp đi. Khi đang vật vã với cơn đau ở chân, cháu đột nhiên tỉnh dậy. Cháu dụi mắt, ngồi dậy, nhìn tôi, và đặt chân của mình ở thế song bàn. Cháu nhắm mắt lại và bắt đầu đả tọa cùng với tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đã khích lệ tôi qua cháu. Tôi cảm thấy thực sự xúc động.

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm sau, cháu cũng đi phát tờ rơi cùng với tôi. Cháu thật thuần tịnh và ngây thơ, như một thiên thần tới từ thiên thượng.

Giai đoạn đó là thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tu luyện Đại Pháp đã giúp tôi cải thiện sức khỏe và đề cao tâm tính . Tôi trở nên khiêm tốn và hòa ái hơn. Tôi không còn tranh đấu vì tư lợi cá nhân hay để vượt lên người khác. Thế giới quan của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Không hối tiếc

Một năm sau khi ông nội tôi học Đại Pháp, Đảng Cộng sản đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp vào năm 1999. Bác trai và bác gái sợ rằng ông nội tôi sẽ bị bức hại một lần nữa, giống như những gì đã xảy ra trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Họ đã đốt tất cả các sách Đại Pháp của ông, giám sát ông chặt chẽ, và không cho ông tu luyện, cũng giống như bà tôi đã làm khi ông còn trẻ.

Không lâu sau đó, bác gái của tôi đã bị một căn bệnh rất lạ và phải nằm liệt giường. Bệnh viện không thể tìm được cách chữa trị, và bác trai tôi bắt đầu chăm sóc cho bác gái.

Khi môi trường tu luyện của ông nội bị hủy hoại, trạng thái tâm và thân của ông dần dần đi xuống. Cuối cùng, ông đã qua đời vào năm 2005.

Vào ngày ông ra đi, tôi đã thấy trong mơ nhiều vô kể hoa sen từ trên trời rơi xuống. Tôi biết rằng ông đã đi đến một nơi tốt đẹp, nhưng điều đáng buồn là ông không thể hoàn thành quá trình tu luyện Đại Pháp của mình.

Chị gái tôi là một công chức nhà nước. Ngay sau khi cuộc bức hại bắt đầu, chị ấy đã bị đuổi việc, và ngôi nhà được chính phủ cấp cho đã bị lấy đi. Gia đình chị ấy bỗng chốc bị rơi vào hoàn cảnh thống khổ.

Năm 2002, chị đã bị bắt vì giảng chân tướng cho người thường về cuộc bức hại và bị kết án tám năm tù. Anh rể tôi đã bị kết án ba năm tù và năm năm quản chế. Em trai tôi và vợ của cậu ấy cũng bị bắt vì đi phát tờ rơi và đòi thả các học viên khác; cả hai đều bị giam giữ hai năm lao động cưỡng bức.

Khi chính quyền đẩy chị gái và gia đình của em trai tôi vào tù và trại lao động, họ cũng không buông tha cho tôi. Ngay sau khi họ giám sát tôi, họ cũng bắt và kết án tôi 13 năm tù giam.

Trường hợp của mẹ tôi, công an và Phòng 610 đã xác định bà là điều phối viên địa phương và bắt bà vào ngày 22 tháng 7 năm 1999. Bà bị giam trong hai ngày và bị cấm ăn, cấm ngủ. Công an đã tống tiền vài trăm nhân dân tệ trước khi thả bà.

Công an vẫn tiếp tục đến sách nhiễu bà. Trong khi tất cả chúng tôi bị bắt giam, công an đã đưa bà vào một trung tâm tẩy não với nỗ lực “chuyển hóa” bà và buộc bà phải từ bỏ Đại Pháp, để lại hai đứa cháu bốn và năm tuổi của bà ở nhà một mình.

Mẹ tôi rất lo lắng về bọn trẻ đến nỗi bà đã ký một bản hối quá thư tại trung tâm tẩy não. Bà vội vã về nhà và thấy hai đứa trẻ đang chết đói. Bà nhanh chóng chuẩn bị một ít thức ăn cho chúng, và chúng ăn ngấu nghiến tất cả mọi thứ. Sau đó, mẹ tôi đã viết một bản nghiêm chính thanh minh bày tỏ sự hối tiếc của mình về bản hối quá thư và hy vọng sẽ làm tốt hơn trong tương lai.

Năm 2007, mẹ tôi đã bị báo công an khi bà đang giảng chân tướng cho người dân trên đường về Pháp Luân Đại Pháp. Bà bị giam trong mười ngày, trong thời gian đó, bà xuất hiện biểu hiện bị bệnh nặng và được công an thả.

Trong nhiều năm, bất chấp tất cả những khổ nạn của gia đình, mẹ tôi vẫn vững vàng tu luyện Đại Pháp và đã cố gắng hết mình để giảng chân tướng cho người thường về cuộc bức hại. Trong khi đó, cha mẹ tôi vốn là hai người duy nhất trong gia đình vẫn ở bên ngoài nhà tù, đã làm việc rất chăm chỉ để tiết kiệm đủ tiền cho chúng tôi.

Đáng buồn thay, khi chúng tôi được thả về nhà, mẹ tôi đã bị bệnh nặng và qua đời vào năm 2015.

Trong khi tất cả chúng tôi đều bị bắt giữ, mẹ tôi phải đối mặt với nguy cơ bị bắt bất cứ lúc nào, cha tôi, người không tu luyện Đại Pháp, đã chịu một áp lực khủng khiếp mà không ai có thể tưởng tượng được.

Cha tôi là một lãnh đạo cấp cao tại một xí nghiệp quốc doanh lớn. Ông đã bị mất chức sau khi cuộc bức hại bắt đầu và liên tục phải đối mặt với nỗi sợ có thể bị mất bất kỳ ai trong chúng tôi vào bất cứ lúc nào. Bí thư Đảng tại sở làm của ông đã ép ông phải ly dị mẹ tôi và bỏ chúng tôi để được phục hồi chức vụ. Ông từ chối và nói với Bí thư rằng Đảng đã sai lầm khi bức hại người tốt và làm tan nát gia đình người ta, giống như họ đã làm trong cuộc Cách mạng Văn hóa.

Trong những tháng ngày cực kỳ đen tối, cha tôi đã vượt qua nhờ tình yêu của mình dành cho gia đình chúng tôi. Ông chờ đợi chúng tôi trở về nhà để được đoàn viên. Mặc dù ông không tu luyện Đại Pháp, ông đã rất may mắn. Sau tất cả những khổ nạn, sức khỏe của ông vẫn tốt và ông rất thích chúng tôi quây quần bên cạnh ông như bây giờ.

Đối với chúng tôi, bất chấp bị bức hại tàn khốc, chúng tôi vẫn giữ tâm kiên định với Đại Pháp. Giờ đây chúng tôi trân quý từng ngày và dành thời gian để tu luyện bản thân thật tốt và cho thêm nhiều người biết về cuộc bức hại.

Đại Pháp mang đến sự hòa ái và hạnh phúc cho gia đình chúng tôi. Nếu không có cuộc bức hại, nhiều gia đình sẽ được hưởng lợi từ Đại Pháp.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/17/160363.html

Bản tiếng Trung:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/27/327760.html

Đăng ngày 8-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share