Bài viết của Phạm Bình, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc Đại lục.

[MINH HUỆ 28-11-2016] Thanh Liên (bí danh) là một học viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Năm nay cô hơn 40 tuổi. Chồng cô đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi cô hơn 30 tuổi. Cô đã bị suy sụp đến mức không thể ăn uống gì trong nhiều ngày. Sau đó, cô nhớ đến lời giảng trong Pháp.

Sư phụ giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Lúc đó cô nghĩ tới cha mẹ chồng, ông bà đang phải chịu nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Rồi còn hai đứa con trai của cô, một đứa học lớp 1 và một đứa học cấp 3. Cô minh bạch ra rằng từ giờ trở đi cô sống không phải chỉ vì bản thân, mà còn phải chèo lái gia đình này. Cô lấy lại tinh thần, đứng dậy đi ăn một chút gì đó. Lúc ấy cô không cắn nổi chiếc bánh bao, chỉ có thể ăn một chút cháo loãng. Vừa ăn vừa nuốt nước mắt, cảm giác đó chỉ bản thân cô mới biết được.

Khảo nghiệm tiếp theo nhanh chóng xảy đến. Vì mất đi người con trai duy nhất và sợ Thanh Liên sẽ đi bước nữa, nên thái độ của cha mẹ chồng với cô đã thay đổi hoàn toàn. Họ đã lấy lại tất cả sổ tiết kiệm đã cho Thanh Liên trước đây.

Ngoài việc lo cho hai đứa con ăn học thì Thanh Liên còn phải trả các khoản nợ do chồng cô để lại. Nhưng cô vẫn thông cảm và cố gắng đứng từ góc độ của cha mẹ chồng để suy xét.

Để có thể chăm lo cho hai đứa con và trả các khoản nợ, Thanh Liên phải tăng ca làm thêm giờ.

Mặc dù cha mẹ chồng sống ở vùng ngoại ô, hàng tuần cô đều thu xếp tới thăm nom ông bà. Đổi lại những gì cô nhận được là sự lạnh nhạt và thờ ơ. Cô quyết định phải nói rõ cho ông bà biết tâm tư nguyện vọng của mình.

Cô nói rằng cô sẽ không tái hôn. Cô sẽ làm việc chăm chỉ để nuôi dạy các con. Và cô luôn coi ông bà như cha mẹ ruột của mình, sẽ lo lắng và chăm sóc cho ông bà đến cuối đời.

Ông bà đã rất cảm động, họ cũng thay đổi thái độ, coi cô như con gái ruột của mình.

Sau hơn 10 năm tu luyện, cuộc sống của Thanh Liên càng ngày càng thuận lợi. Cô đã mua được một chiếc xe hơi mới và một căn hộ. Cô để lại căn nhà trước đây cho cha mẹ chồng sử dụng vì nó thuận tiện hơn và ấm áp hơn vào mùa đông.

Cha mẹ chồng cũng đưa lại các sổ tiết kiệm cho cô.

Thanh Liên nuôi dạy các con rất tốt, giờ đây chúng thường xuyên tới thăm và rất hiếu kính với ông bà.

Trong cuộc sống, gặp bất kể việc gì Thanh Liên luôn suy nghĩ cho người khác trước. Năm ngoái, cô bị một tai nạn xe hơi. Lỗi là của người kia, một thanh niên mồ côi cha mẹ từ nhỏ và mới cưới vợ. Để kiếm sống, anh đã vay tiền để mua một chiếc xe tải nhỏ kinh doanh chở hàng.

Biết sự tình, Thanh Liên đã không đòi hỏi bất cứ điều gì. Những người hàng xóm thấy vậy đã nói cô thật tốt bụng. Người chị vợ của cậu thanh niên nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp quả là tốt!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/28/338134.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/19/160384.html
Đăng ngày 9-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share