Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-11-2016]
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi tôi học trung học. Một trong những thầy giáo của tôi đã tặng cho tôi một bản cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã đọc hết trang này tới trang khác không ngừng nghỉ. Tôi chấp nhận tất cả các nguyên lý mà Sư phụ giảng trong sách và đột nhiên hiểu ra tại sao tôi lại ở đây trên thế giới này.
Giờ đây, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Và mặc dù tôi có rất nhiều thăng trầm, tôi không bao giờ từ bỏ tu luyện. Khi cuộc bức hại mới bắt đầu, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau tôi đã bị bắt giữ và bị đuổi khỏi trường. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ hối tiếc vì đã đến Bắc Kinh và đi theo Sư phụ. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến Sư phụ và Đại Pháp, ngay cả khi tôi đang ở trong hoàn cảnh rất khó khăn.
Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã tránh xa việc hút thuốc và uống rượu nhưng tôi không bao giờ để tâm quá nhiều đến vấn đề ăn thịt. Những người khác có thể ăn một ít thịt nhưng tôi có thể ăn cả một tô thịt. Nhiều lần Sư phụ đã điểm hoá cho tôi qua lời những người khác rằng tôi cần phải buông bỏ chấp trước này đi. Thậm chí tôi còn bị đau bụng sau khi tôi ăn thịt. Tôi biết mình phải buông bỏ chấp trước nhưng tôi không thể chính lại bản thân mình.
Đây là tâm chấp trước đã bám víu lấy tôi kể từ thủa đầu tu luyện. Năm này qua năm khác dần trôi mà tôi vẫn không quy chính được bản thân. Hai mươi năm sau, một khổ nạn nhỏ đã trở thành một khảo nghiệm sinh tử.
Một tháng trước, tôi đã ăn rất nhiều tại đám cưới của một đồng nghiệp. Đến sáng hôm sau, tôi không thể cử động được phần thân bên trái. Tôi rất khó khăn để có thể dậy được và không thể nói một cách rõ ràng. Lúc đó, tôi không thể tìm ra tại sao mình lại gặp phải triệu chứng nghiệp bệnh này.
Chị gái tôi cũng là một học viên Đại Pháp đã đến để giúp tôi phát chính niệm. Chị ấy đã trực tiếp chỉ ra chấp trước vào ăn thịt của tôi và rằng tôi đã không luyện đủ các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Trong khi chị ấy đang nói, một hình ảnh về Trư Bát Giới ( một nhân vật trong phim Tôn Ngộ Không) đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Trư Bát Giới đã không tu thành vì có quá nhiều chấp trước. Tôi không muốn trở thành Trư Bát Giới. Kể từ hôm đó tôi đã quyết định hoàn toàn buông bỏ tâm ăn thịt.
Tôi không thể đi làm, vì vậy tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ cả ngày. Tôi cố gắng đứng lên vào ngày thứ hai. Vào ngày thứ ba, tôi đã đi làm nhưng bước đi cà nhắc. Đồng nghiệp của tôi giúp tôi đi bộ đến sở làm. Anh ấy đã bí mật gọi một chiếc xe taxi đưa tôi đến bệnh viện. Trong khi ở trong xe taxi, tôi đã tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp và mình không nên đi đến bệnh viện.”
Tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp. Vào ngày thứ tư, tôi đã có thể đi lại một cách bình thường.
Sau sự việc đó tôi đã nhận ra rằng khi chúng ta tìm ra một tâm chấp trước, chúng ta nên cố gắng để buông bỏ nó ngay lập tức. Nếu chúng ta nhận ra chấp trước đó nhưng vẫn dung túng cho nó, một khảo nghiệm nhỏ sẽ có thể trở thành một khảo nghiệm sinh tử. Nếu tôi không có chính niệm và sự bảo hộ của Sư phụ, tôi có thể đã chết bởi vì tôi không buông bỏ được chấp trước vào ăn thịt.
Kể từ đó tôi đã hoàn toàn bỏ thịt ra khỏi chế độ ăn của tôi. Một số người rất ngạc nhiên và khuyên rằng tôi chỉ nên ăn ít thịt để tránh bị thiếu chất. Từ Pháp, tôi đã nhận ra rằng là một người tu luyện chân chính, tôi sẽ không bị thiếu chất.
Tôi nhanh chóng phát hiện ra sơ hở của mình: Tôi có tâm muốn trở thành một người siêu thường vì tôi là một học viên. Tôi cảm thấy rất hài lòng về bản thân và không đủ chú ý đến những thứ tiểu tiết. Tuy nhiên, trong tu luyện điều duy nhất là phải buông bỏ các tâm chấp trước. Chúng ta không thể giữ lại bất cứ nhân tâm nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/20/337131.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/8/160263.html
Đăng ngày 3-2-2017: Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.