Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-09-2016] Từ giữa tháng 5 năm 2016, tôi bắt đầu gọi điện thoại giảng chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và khuyên tam thoái.
Tới giữa tháng 8, tôi đã giúp hơn 800 người thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong thời gian này tâm tính tôi được đề cao và tôi đã tìm lại được nhiệt huyết của “trạng thái tu luyện như thủa ban đầu”.
Sau khi đọc kinh văn mới nhất của Sư phụ, tôi và các đồng tu xung quanh đã rơi nước mắt. Chúng tôi cảm thấy có lỗi trước sự từ bi khổ độ biết bao năm của Sư phụ, thấy có lỗi vì bản thân không thực sự trân trọng những gì Sư phụ chịu đựng và thời gian Sư phụ đang kéo dài thêm để có thể cứu độ thêm nhiều chúng sinh, thấy có lỗi vì đã làm thất vọng nhiều chúng sinh vẫn đang đợi chờ chúng tôi tới cứu.
Sư phụ giảng:
“Khi chư vị đến thế gian này đã ký [thệ] ước với tôi, chư vị phát thệ cần cứu độ những chúng sinh đó, chư vị mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp, chư vị mới có thể làm việc này, nhưng chư vị không có làm tròn [thệ ước]. Chư vị không có hoàn toàn làm tròn [thệ ước], trên lưng mà chư vị đang gánh vác vô lượng vô số chúng sinh được phân phối cho chư vị, một quần thể sinh mệnh rất lớn ấy, mà chư vị không cứu độ, thế thì sao đây?! Đó chỉ đơn giản là một vấn đề tu luyện không tinh tấn thôi sao? Đó là phạm tội cực đại cực đại! Tội lớn vô tỷ!”
“Ngay cả chư vị người tốt nơi người thường, chư vị không tu luyện, thì chư vị đã là vi phạm tội lớn! Vì chư vị không cứu những chúng sinh mà chư vị nên cứu!! Chư vị không làm tròn [thệ] ước tiền sử chư vị đã ký kết!! Chẳng phải vấn đề này sao?! Trước đây tôi giảng là chưa từng dùng khẩu khí thế này để giảng cho chư vị. Trong tâm Sư phụ gấp gáp, sắp tới cuối cùng rồi. Có những người không gấp. Làm sao đây?!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Tôi là học viên tu Đại Pháp lâu năm, đắc Pháp từ đầu năm 1996. Năm nay tôi 76 tuổi. Dưới tự che chở và bảo hộ của Sư phụ, 20 năm tu luyện của tôi đã đi qua tương đối thuận lợi.
Trước đây tôi từng nghĩ rằng mình tu luyện tốt. Các học viên khác cũng nói rằng tôi làm tốt. Nhưng, giờ đây tôi phải thành thực tự hỏi mình: Những gì Sư phụ dạy mình thực sự học được bao nhiêu? Mình đã thực sự đã vứt bỏ được bao nhiêu chấp trước? Mình đã cứu được bao nhiêu chúng sinh?
Đôi lúc tôi còn mất tập trung hoặc cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp; có khi tôi còn không giữ được bàn tay thẳng khi phát chính niệm; và tôi vẫn còn đó nhiều chấp trước chưa trừ bỏ được. Tôi còn cách yêu cầu của Sư phụ và tiêu chuẩn của Đại Pháp bao xa nữa?
Tôi tụt lại phía sau trong việc cứu người. Tôi vẫn nhớ cảm giác sửng sốt khi đọc bài chia sẻ của hai học viên trang trang web Minh Huệ. Một trong số họ đã giúp 50.000 người thoái ĐCSTQ trong 3 năm. Học viên còn lại, cũng ở tầm tuổi tôi, đã giúp hơn 25.000 người thoái.
Một hôm khi tôi đang đợi ở bến xe buýt, một người phụ nữ trung niên tiến tới nói chuyện với tôi về Đại Pháp. Cô ấy là một học viên và khi nói chuyện với cô, tôi được biết cô luôn đi cùng với một học viên khác. Một người trong số họ sẽ nói chuyện giảng chân tướng, trong khi người còn lại sẽ phát chính niệm. Họ thường có thể giúp từ 20-60 người thoái ĐCSTQ mỗi ngày.
Người học viên này cũng có mẹ già 90 tuổi ở nhà, và chồng cô phải chăm sóc một người nhà bị liệt. Nhưng không điều gì có thể cản trở cô ra ngoài làm việc mà đệ tử Đại Pháp cần phải làm.
Cô khiến tôi ấn tượng sâu sắc và cảm thấy vô cùng khích lệ trước những tấm gương của các học viên tuyệt vời này.
Giữa tháng 5, một học viên nói với tôi rằng cô biết một học viên cùng với nhiều người khác dùng điện thoại di động của họ để ra ngoài gọi giảng chân tướng về Đại Pháp và giúp làm tam thoái. Mỗi học viên có thể giúp từ 20-50 người thoái mỗi ngày.
Chúng ta thường nói rằng chúng ta biết ơn Phật ân hạo đãng và muốn làm Sư phụ vui bằng việc mình tinh tấn trong tu luyện. Nhưng đó không thể chỉ là những lời nói trên miệng. Chúng ta cần phải đi kèm theo hành động thực tế và sự kiên định. Vì thế tôi quyết định tham gia hạng mục các học viên này đang làm.
Có học viên giúp tôi mua điện thoại di động và tôi bắt đầu gọi điện. Trong 3 tháng, tôi nhận ra rằng khi các học viên hướng nội và có hành động kịp thời, chúng ta có thể mở ra trường không gian và khiến cho nhiều người hữu duyên tới để được cứu.
Vứt bỏ chấp trước khi gọi điện thoại giảng chân tướng
1. Chúng ta phải vượt qua chấp trước sợ hãi
Điều đầu tiên chúng ta phải vượt qua là chấp trước vào sợ hãi. Sợ học điều mới và thiếu tự tin rằng mình có thể làm tốt.
Chỉ có tâm chúng ta đặt vào việc cứu người, Sư phụ sẽ ban cho chúng ta trí huệ. Chúng ta sẽ biết cách tiếp cận những người khác nhau như thế nào, nói chuyện đơn giản mà rõ ràng ra sao và làm thế nào để chúng sinh hiểu được chúng ta ở đây để cứu họ.
Tôi thường mở đầu như thế này: Xin chào bạn, chúc bạn và cả gia đình hạnh phúc, bình an! Tôi muốn gọi điện để nói với bạn một chuyện quan trọng, chính là Thần Phật bảo những người tốt chúng ta mau chóng bảo bình an! Bởi vì sẽ rất sớm Thần Phật sẽ trừng phạt Giang Trạch Dân và Trung cộng, vậy nên các bạn những ai gia nhập đảng đoàn đội đều đang ở trong nguy hiểm. Thần Phật vì cứu người tốt nên muốn các bạn hãy mau tránh xa nói, tránh xa như thế nào? Chính là chỉ cần nói tam thoái, nói với Thần Phật, không cần nói với người khác, dùng tên thật, hóa danh, tiểu danh đều được, thoái xuất khỏi nó, Thần Phật sẽ bảo hộ bạn, bao nhiêu họa nạn sẽ không đến với bạn, bạn sẽ bình an, rất đơn giản như vậy. Tôi muốn giúp bạn làm tam thoái được không? Sau đó tôi hỏi người nghe họ có phải họ đã gia nhập đảng, đoàn, đội không?
Đương nhiên, để nói được tốt, chúng ta cần phải học Pháp tốt. Chúng ta cũng cần phải đọc các tài liệu Đại Pháp và học hỏi các kiến thức và kinh nghiệm của đồng tu.
Trong ba tháng gọi điện thoại, tôi không gặp phải vấn đề hay câu hỏi nào mà không trả lời được. Sư phụ luôn ban cho tôi trí huệ và luôn ở bên cạnh tôi.
Tới cuối tháng 5, một người đàn ông trẻ hỏi tôi qua điện thoại một số câu rất khó chịu.
Cậu ấy hỏi: “Tại sao Sư phụ của bác lại không ở Trung Quốc? Bác có chắc các học viên Đại Pháp không quan tâm tới tiền? Bác có dám thề rằng họ không bao giờ nói dối? Liên hệ giữa Phật giáo và Pháp Luân Công là gì?”
Tôi trả lời cậu ấy: “Sư phụ của bác không liên quan tới chính trị và không quan tâm tới việc chiếm quyền lực của ai đó. Mục đích của Sư phụ bác chỉ là Đại Pháp vĩ đại này truyền ra thế giới, không chỉ ở Trung Quốc mà cho tất cả mọi người. Hiện giờ có hơn 100 quốc gia và khu vực có mặt Đại Pháp và nhiều chính phủ rất ủng hộ môn tu luyện. Các học viên Đại Pháp ở Trung Quốc đều nhớ Sư phụ nhưng Sư phụ thuộc về tất cả người dân trên thế giới. Và là một học viên, chúng ta chắc chắn không muốn Ngài trở về Trung Quốc khi ĐCSTQ vẫn tiếp tục bức hại chúng ta.”
Về vấn đề liên quan tới tiền, tôi trả lời: “Con người cần tiền để sống và các học viên Đại Pháp không phải là ngoại lệ. Chỉ có điều là chúng tôi kiếm tiền bằng cách chính đáng và theo quy định pháp luật, đạo đức. Chúng tôi có thể giàu có và tận hưởng nhưng không bị điều đó ràng buộc. Các học viên tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi đều là người tốt và chỉ cố gắng để trở nên tốt hơn. Chúng tôi sẽ chỉ nói sự thật bởi Đại Pháp yêu cầu chúng tôi làm những người thành thật.”
Tôi cũng đề cập tới mối quan hệ giữa Đại Pháp và Phật giáo cùng một số chủ đề khác.
Cậu ấy đã rất xúc động và nói đầy cảm xúc: “Cháu cũng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hãy giúp cháu gửi lời chúc mừng tới Sư phụ của bác.”
Những câu nói chân thành của cậu khiến tôi xúc động rơi nước mắt.
2. Không bị ảnh hưởng bởi cách phản ứng của người khác
Người dân Trung Quốc bị ảnh hưởng nặng văn hóa đảng khiến đạo đức tha hóa. Phần lớn những người nhận được nhiều cuộc gọi và email thường cho rằng đó là lừa đảo, họ trở nên nghi ngờ trước người lạ và những cuộc gọi không rõ danh tính, có xu hướng dập máy hoặc từ chối nghe chúng tôi.
Tôi còn nhớ cảm giác tức giận và thất vọng sau cuộc gọi đầu tiên kéo dài 2 tiếng. Tôi bị quát qua điện thoại hơn một lần và chỉ có thể giúp 2 người thoái ĐCSTQ.
Tôi đã hướng nội và tìm thấy mình có tâm sợ hãi và lo lắng. Tôi đã sợ rằng mình không làm được việc giảng chân tướng Đại Pháp và giúp làm tam thoái. Tôi cũng đã lo bị mất mặt trước các học viên khác.
Tôi điều chỉnh suy nghĩ và nghĩ theo hướng tích cực. Chỉ có 2 người được cứu nên tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Cuối cùng tôi đã có thể giúp 9 người thoái trong 1 tiếng sau.
Tôi nhận ra rằng chúng ta nên làm những gì mình cần làm và không truy cầu kết quả.
3. Chúng ta không nên lo sợ bị mắng
Tôi chắc rằng hầu hết học viên Trung Quốc đều bị mắng khi cố gắng giảng chân tướng cho người Trung Quốc về Pháp Luân Đại Pháp. Bởi vì văn hóa truyền thống, văn minh, phép lịch sự của chúng ta đã bị ĐCSTQ phá hủy hoàn toàn khiến những lễ nghi, phép tắc căn bản bị ném qua cửa sổ.
Những hành vi xấu ngập tràn tất cả các tầng lớp xã hội Trung Quốc, tại tất cả khu nghỉ dưỡng đều nghe thấy lời lẽ không tốt. Đôi khi tôi cảm thấy đau lòng khi nghe người ta làm mất giá trị của bản thân.
Nếu chúng ta để sự thô tục của họ làm ảnh hưởng tới mình, chúng ta sẽ rất khó có thể cứu họ. Nếu chúng ta oán giận họ, chúng ta sẽ bị rơi vào bẫy của cựu thế lực bởi cựu thế lực không muốn những người này được cứu.
Tôi đã tinh tấn tuân theo yêu cầu của Sư phụ đối với đệ tử Đại Pháp trong 3 tháng qua – thực sự thiện và nhẫn. Khi có người chửi và đe dọa tôi, tôi vẫn giữ điềm tĩnh, luôn nói chuyện nhẹ nhàng với họ và chân thành chúc họ những điều tốt lành.
Thời gian sau tôi càng ngày càng ít nghe thấy những lời mắng dọa. Số người lắng nghe tôi và thoái đảng bắt đầu tăng lên.
Tôi ngộ ra rằng qua sự kiên trì và nỗ lực giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại của học viên, chúng sinh đang thực sự đợi chúng ta tới cứu họ.
Nhiều lần khi tôi gọi điện thoại chỉ trong vài giây, người ở đầu dây bên kia đã muốn thoái ĐCSTQ. Trong số họ có công nhân, nông dân, bí thư đảng, cảnh sát và cả những đảng viên lâu năm. Một lần, tôi giúp 12 người thoái, 5 người trong số họ là đảng viên trung thành.
Một lần tôi đã gọi cho một cô gái trẻ ở vùng tự trị Tân Cương. Cô nói với tôi rằng mới trở thành đảng viên. Khi tôi đề nghị cô thoái đảng, cô từ chối và nói cô muốn dạy tôi một bài học về đảng.
Tôi mỉm cười và nghĩ trong lòng: “Cô ấy thật giống mình khi mình trẻ. Quá ngây thơ. Mình phải giúp cô ấy hiểu chân tướng.”
Khi tôi kể với cô về tội ác tàn khốc xảy ra tại trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia, nơi 18 học viên bị lột trần và ném vào phòng giam các tù nhân nam rồi bị bức hiếp, cô đã rất sốc.
Tôi hỏi cô: “Liệu cháu còn yêu cái đảng đã làm việc tàn ác đó không? Cháu có còn muốn là thành viên của nó không?” Tôi nói với cô: “Hãy mau chóng thoái đảng. Bác sẽ cho cháu một hóa danh…”
“Không!” cô ấy đáp: “Cháu dùng tên thật.”
Tôi thường có thể tiếp nhận những lời chửi mắng, đe dọa nhẹ nhàng nhưng có một trường hợp khiến tôi cảm thấy bị tổn thương.
Hôm đó, tôi đang nói chuyện với một người đàn ông trên điện thoại, nghe giọng ông ấy tầm tuổi trung niên. Ông ấy yêu cầu tôi nói rõ ràng. Tôi bảo tôi hơn 70 tuổi và rất khó để nói rành mạch khi ở tuổi này. Nhưng tôi hứa với ông ấy sẽ nói chậm.
Ông ấy khiến tôi phải nói lại liên tục. Cuối cùng khi tôi nói xong, tôi nhận ra rằng ông ta đang cố tình làm vậy với tôi.
Tôi đã gần 80 tuổi nhưng bị lôi ra làm trò đùa và thậm chí tôi còn không nhận ra điều đó. Đầu óc tôi trống rỗng và cảm thấy chua ở trong miệng. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Khi bình tĩnh lại, tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ và câu chuyện của Hàn Tín trong Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng mình có chấp trước vào thể diện.
Tôi ngộ ra đó là lúc tôi đề cao phương diện Nhẫn. Tôi thầm cảm ơn ân nhân không biết tôi rằng ông ấy đã giúp tôi có được nhận thức mới này.
Sáng rõ con đường đi của mình khi gọi điện giảng chân tướng
Mặc dù đó chỉ là 3 tháng ngắn ngủi tôi tham gia gọi điện giảng chân tướng, tôi đã học được những bài học hữu ích trong quá trình này.
1. Không bao giờ quên bày tỏ sự tôn trọng và biết ơn với Sư phụ và Đại Pháp
Dường như nhìn là chúng ta đang làm việc, nhưng tại các không gian khác, thực sự là Sư phụ đang làm mọi thứ. Điều này khiến tôi ý thức sâu sắc rằng Sư phụ luôn ở bên mình.
Một ngày tháng 8 năm 2016, trời mưa rất to. Tôi tự nhủ: “Vậy là mất một ngày. Mình không thể ra ngoài gọi điện giảng chân tướng trong thời tiết này được.”
Mưa tạnh vào khoảng trưa và tôi nói thầm với Sư phụ trong tâm: “Cuối cùng mưa đã tạnh. Con phải nắm lấy cơ hội này để đi gọi điện giảng chân tướng cứu chúng sinh. Con sẽ làm những gì có thể. Xin Sư phụ gia trì cho con.”
Tôi đi đôi ủng mưa và lấy ô cùng điện thoại rồi ra ngoài gọi điện. Trời vẫn còn âm u và trông như sẽ có thể trút mưa xuống bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng, sau đó trời không mưa lại nữa. Sau cơn mưa, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, khiến xe cộ và người đi lại cũng ít hơn, giúp tôi dễ dàng nói chuyện qua điện thoại hơn.
Tôi tận dụng thời điểm này để gọi điện thật nhiều. Tôi đã giúp được 12 người thoái Đảng trong vòng 2 tiếng.
Khi tôi gần về tới nhà thì mưa mới bắt đầu rơi xối xả. Hai tiếng đồng hồ vừa qua chính là món quà Sư phụ ban tặng cho tôi.
Từ đó trở đi, mỗi khi đi ra ngoài gọi điện thoại, tôi đều nhìn ảnh Sư phụ để nói tạm biệt và cầu xin Sư phụ bảo hộ. Khi trở về tôi dừng lại trước ảnh Sư phụ lần nữa và báo cáo với Ngài những gì tôi đã làm.
2. Một nghi thức xứng đáng cho những người thoái ĐCSTQ
Tôi tin rằng ngày một người quyết định thoái Đảng là ngày đầu tiên trong cuộc đời mới của họ, bởi vì họ được cứu và tất cả chúng sinh họ đại diện cũng được cứu. Điều đó thật tuyệt vời mặc dù người đó không nhận ra.
Để nói cho họ biết lựa chọn của họ tuyệt vời tôi thường nói với họ: “Từ hôm nay trở đi, bạn sẽ bước vào một tương lai tốt đẹp. Chúc mừng bạn, sinh mệnh quý giá của bạn xứng đáng được bảo hộ. Hy vọng bạn sẽ giúp gia đình và người thân cùng thoái đảng. Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Chính là Sư phụ của Đại Pháp đã cứu bạn!”
3. Đối xử tốt với tất cả chúng sinh và hòa với môi trường
Gần cuối tháng 5, tôi đi tới gần phía con sông để gọi điện. Khi tôi đi ngang qua các bụi cây trên đường tới sông, một đàn côn trùng đi tới trước mặt tôi, một số còn cắn tôi.
Tôi nhặt một cành cây nhỏ để xua chúng đi. Nhưng khi tôi dừng không xua thì chúng lại kéo tới. Tôi nhớ Sư phụ dạy chúng ta cần đối xử với mọi chúng sinh với tâm từ bi.
Tôi nói với đám côn trùng: “Các bạn nhỏ, ta tới đây hôm nay để gọi điện thoại giảng chân tướng cứu người. Xin đừng can nhiễu ta. Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Các bạn cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp nếu để cho ta yên.”
Từ đó tôi nói chuyện với mọi ngọn cỏ, bông hoa, bụi cây, tất cả động vật và sinh vật, núi, đồi và nước. Tôi muốn đem vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp tới chúng sinh và vạn vật.
Trong bài chia sẻ của tôi nếu có điều gì không nằm trong Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ giúp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/14/334609.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/11/159904.html
Đăng ngày 12-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.