Bài của Tuyết Nhân, một đệ tử ở Mỹ

[MINH HUỆ 26-06-2009 ] Tôi là một đệ tử lớn tuổi, đắc Pháp từ tháng 3 năm 1999, và hiện giờ đang sống ở Mỹ. Trước khi bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mang rất nhiều bệnh tật, như đau dạ dày kinh niên, bệnh đường ruột, sỏi mật, và đặc biệt là huyết áp cao, một bệnh di truyền mà vài người trong nhà tôi cũng mắc phải.

Để chữa bệnh, tôi thường tập nhiều loại khí công, nhưng chỉ có tác dụng rất hạn chế. Sau khi tôi đắc Pháp và học sách Chuyển Pháp Luân, nhiều thắc mắc trước đây của tôi đã được giải đáp, và tất cả bệnh của tôi đều khỏi. Tôi liên tục đề cao tâm tính trong khi tu luyện. Khi tôi có những hiểu biết mới từ việc học Chuyển Pháp Luân, lập tức tôi có thể ngồi đả tọa 100 phút. Đúng là “Công của một người cao bằng tâm tính của người ấy…” (Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, theo tiềm thức tôi vẫn nhớ mãi những gì tôi đã chịu đựng khi bị huyết áp cao. Do đó, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Khoảng 11 giờ ngày 7 tháng 6, hai ngày trước Pháp hội New York, tôi đã sẵn sàng tham dự Pháp Hội nhưng tôi không thể cử động tay chân, thậm chí còn không nói được. Tôi xin Sư Phụ giúp tôi, và tôi phát chính niêm để tiêu diệt can nhiễu từ các nhân tố tà ác ở không gian khác để bản tính của tôi có thể chủ động làm Chính Pháp. Khi tôi cảm thấy tôi không có đủ sức để lấy một cốc nước, tôi nghĩ, “Tay mình phải nhấc lên được,” và sau đó tôi có thể nhấc tay lên. Khi tôi cảm thấy như tôi không thể nhấc chân được, tôi nghĩ, “Chân mình phải cử động được,” và sau đó tôi có thể nhấc chân đi. Tôi có thể cử động tay và có thể nói. Tôi nằm trên giường, nghỉ một lúc. Tối hôm đó, bàn chân tôi vẫn còn hơi nặng.

Khi con gái tôi về nhà, tôi không cho con gái tôi biết về việc này vì không muốn nó lo lắng cho tôi. Tôi rất khó khăn mới lấy được một vài thứ trong tủ lạnh, vì vậy tôi tự nhủ. “Mình phải lấy được nó,” và tôi có thể làm được khi tôi có chính niệm. Tôi bảo con gái, “Mẹ mệt lắm. Mẹ đi nghỉ đây.” Con gái tôi hỏi rằng tôi đã ăn gì chưa, tôi nói đã ăn rồi, nhưng thực ra tôi mới ăn một ít thức ăn vặt.

Chân tôi vẫn còn nặng khi tôi thức giấc vào nửa đêm, nhưng tôi không sợ hãi. Một ý nghĩ xấu thoáng qua tâm trí tôi khi tôi đang ngủ. Có phải tôi sẽ không thể thức dậy và sẽ chết sáng hôm sau không? Tôi nhận ra rằng đây không phải chính niệm, vì thể tôi lập tức nói với Sư Phụ, “Sư Phụ, giờ con chưa đi được. Con muốn về nhà với Sư Phụ.” Chính vì thế, sáng hôm sau, tôi thấy hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi đã hồi phục một cách thần kỳ trong một thời gian ngắn, bởi tôi tin vào Sư Phụ và vào Pháp.

Tôi kiên trì tu luyện, phát chính niệm, học Pháp và xem các băng hình của Sư Phụ. Lúc đầu, tôi gặp khó khăn khi tập các bài công Pháp. Tay tôi không vững, và người tôi lệch sang bên phải. Tôi luôn phải sửa tư thế của mình. Sau đó, tôi có thể tham gia vào nhóm tập công bình thường. Bốn hôm sau, tôi kể cho con gái tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.

Đối với một người bình thường, việc này thật kinh khủng. Là người tu luyện, Sư Phụ đã thanh lọc thân thể chúng ta từ mức vi quan, và bất cứ những gì hiện ra trên bề mặt chỉ là ảo ảnh. Chúng ta phải buông bỏ sợ hãi và giữ vững chính niệm chính hành, bởi vì tốt xấu xuất tự một niệm.
_____________________________________________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/26/203439.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/9/109026.html
Đăng ngày: 10-07-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share