Bài viết của Vịnh Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-9-2016] Ngày 2 tháng 3 năm 2014, tôi bắt đầu học Pháp Luân Công cùng với hai người khác. Đó là một ngày bão tuyết lớn nhất trong lịch sử của thành phố. Mọi người không đi làm mà thay vào đó là ra ngoài để dọn tuyết khắp nơi trong toàn thành phố. Khi tuyết trong thành phố được dọn sạch, tâm tôi cũng được Đại Pháp tẩy tịnh.

Nói dối chính là công việc của tôi

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi là một ký giả ở đài truyền hình địa phương trong khoảng 20 năm.

Khi tốt nghiệp đại học và lần đầu làm ký giả, tôi háo hức được làm một ký giả chính trực. Tôi cảm thấy nghề báo là một cơ hội để phục vụ dân chúng và phản ảnh bức tranh thực của xã hội.

Tuy nhiên, một đồng nghiệp của tôi viết một bài báo chỉ trích một việc gì đó, mà suýt chút nữa khiến cho lãnh đạo của chúng tôi mất chức. Kể từ đó, hầu như mỗi ngày lãnh đạo đều yêu cầu chúng tôi hãy tích cực về chính trị và làm việc cho Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông ấy nói rằng không cần biết những bài viết của chúng tôi hay thế nào; mà quan trọng hơn nhiều đó là các ký giả phải biết nghe lời ĐCSTQ.

Tôi làm ký giả và dần quen với môi trường giả dối, xu nịnh và làm ngơ trước thống khổ của các tầng lớp thấp hơn trong xã hội. Vì thế, tôi trở nên lạnh nhạt với công việc và cuộc sống. Thậm chí biểu lộ trên khuôn mặt của tôi cũng trở nên máy móc. Tôi cảm thấy mình không còn tình yêu với công việc hay với các thành viên trong gia đình mình.

Vậy mà lãnh đạo vẫn tán dương tôi. Ông nhận xét rằng tôi đã trưởng thành và giỏi việc hơn. Tôi đạt được danh hiệu “nhân viên kiểu mẫu”, nhận được tiền thưởng và các lợi ích khác.

Tôi phải đưa tin về mỗi bộ phận và cơ quan của tòa thị chính thành phố trên đài truyền hình ít nhất hai lần một năm, để cho thấy các quan chức chính phủ đang làm việc vất vả vì người dân và để người dân biết rằng chính quyền cộng sản đang làm việc vất vả để phục vụ họ như thế nào.

Ví dụ, một quan chức sở nông nghiệp nói rằng năng suất lúa nhiều hơn như thế nào và nông dân đã tăng thêm thu nhập ra sao.

Các quan chức của tổ chức từ thiện nói rằng bao nhiêu người chịu thảm họa và chính quyền đã giúp đỡ nhân dân nhiều như thế nào.

Lãnh đạo tòa thị chính thành phố nói rằng thu nhập của người dân đã tăng như thế nào, các nhà máy đã đóng bao nhiêu tiền thuế và v.v..

Khi chúng tôi quen nhau thì sau đó những quan chức này sẽ bảo chúng tôi rằng những số liệu đã được thêu dệt để chúng tôi đưa tin trên truyền hình. Sau đó, những ký giả chúng tôi nói với họ rằng chúng tôi sẽ chỉ đưa tin theo những gì họ nói.

Tôi biết tất cả các cơ quan, bao gồm cả Tòa án, Viện kiểm sát, đồn công an và nhiều cơ quan chính phủ khác. Không có ngoại lệ, mỗi đơn vị đều thi hành theo yêu cầu của cơ quan giám sát của họ. Nói cách khác thì đó là những yêu cầu của ĐCSTQ.

Nếu một ký giả muốn bày tỏ ý kiến cá nhân của mình để thảo luận những vấn đề thực tế của người dân hay đòi công bằng cho dân thường, thế có nghĩa là anh ta đang đối đầu với ĐCSTQ, điều đó sẽ gây phiền toái cho anh ta. Bởi vậy, tất cả các quan chức chính phủ đã học cách không quan tâm đến quốc gia, dân tộc hay xã hội.

Tôi từng nói bao nhiêu lời chân thật?

Bạn cùng lớp đại học của chồng tôi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công và truyền thông địa phương đã đưa tin về trường hợp của cô. Chồng tôi cũng nói rằng anh muốn đọc sách Pháp Luân Công. Tôi sợ hãi vì những tin đồn do ĐCSTQ bịa đặt, vì vậy tôi đã ngăn cản anh tìm kiếm các sách Pháp Luân Công.

Tuy nhiên, tôi vẫn tò mò về Pháp Luân Công, vì một số người mà tôi biết là các học viên Pháp Luân Công. Tôi biết họ là những người rất tốt, hoàn toàn khác với những gì mà giới truyền thông nhà nước mô tả.

Năm 2001, phòng cảnh sát yêu cầu Đài truyền hình hợp tác để bôi nhọ Pháp Luân Công. Kể từ khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp, tôi đã có các cơ hội gặp gỡ các học viên Pháp Luân Công.

Một cảnh sát dẫn tôi đến một trại tạm giam và yêu cầu tôi ghi hình một số cảnh. Sau khi hoàn thành công việc, mặc dù cảnh sát kia đã rời đi, nhưng tôi không rời đi ngay lập tức.

Tôi đứng bên ngoài gần một xà lim. Một người đàn ông trẻ ở độ tuổi 20 nhanh chóng giảng chân tướng Pháp Luân Công cho tôi. Cậu ấy nói rằng “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn” là giả.

Tôi nói: “Sao có thể thế được? Tin đó do Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc đưa đấy.”

Cậu ấy giải thích rằng tóc của người đàn ông đó không bị cháy, chai xăng không bị nóng chảy và bình cứu hỏa đã được để phía sau anh ta rồi. Vụ tự thiêu chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, còn Quảng trường Thiên An Môn quá lớn – sao lực lượng cứu hỏa có thể tới hiện trường nhanh như vậy được?

Những lời của cậu ấy không làm tôi dao động. Sau đó, tôi được biết cậu thanh niên trẻ đó đã bị bức hại đến chết sau khi không từ bỏ Pháp Luân Công.

Cậu ấy hỏi tôi chân thành: “Cô là một ký giả. Cô đã từng nghĩ về việc mình đã nói ra được bao nhiêu lời chân thật chưa?”

Tôi nghĩ về việc mình đã phỏng vấn từng cấp các viên chức bộ ban ngành của ĐCSTQ và lần nào cũng bị lừa. Nhưng tôi vẫn đưa tin theo những số liệu được cung cấp để lừa dối người dân Trung Quốc, điều đó đã diễn ra năm này qua năm khác.

Nói dối thì quá dễ dàng nhưng đưa tin đúng sự thật thì vô cùng khó khăn. Bất cứ ký giả nào dám nói lời chính nghĩa có thể bị buộc tội là làm chính trị, sẽ bị mất tiền thưởng hoặc [bị coi là] xúc phạm đến các viên chức có liên quan. Họ thậm chí có thể bị sa thải hoặc bị bỏ tù.

Tôi đã quen với việc nói dối trong công việc. Tôi từng sửa đổi cảnh phim để làm nổi bật chỉ những dữ kiện trình bày câu chuyện theo quan điểm mà lãnh đạo muốn. Tôi và các đồng nghiệp đã viết các bài báo giành được giải nhất toàn quốc, nhưng hầu hết nội dung đều là bịa đặt.

Tôi sợ hãi chính phủ. Tôi nghĩ về cách mà nó đã bịa đặt những lời dối trá để đàn áp người tốt. Tôi nghĩ về cha mình và một người họ hàng, cả hai người họ đều đã bị ĐCSTQ bức hại.

Cha tôi là một nhân viên kỹ thuật trung thực. Ông là đối tượng bị bức hại trong thời Cách mạng Văn hóa và ông bị dán nhãn là “thế lực học giả phản động.” Hai nhóm hồng vệ binh tranh nhau chỉ trích cha tôi và một số hồng vệ binh đã bị thương trong cuộc đấu tranh này. Vì cha tôi mà tôi trở thành mục tiêu bị kỳ thị ở lớp học. Không bạn cùng lớp nào ở trường trung học dám nói chuyện với tôi.

Giáo viên sẽ yêu cầu toàn bộ học sinh trong lớp chế nhạo Khổng Tử bằng cách viết những câu sai sự thật trên bảng đen.

Ông của mợ tôi làm việc rất khổ cực để dành dụm tiền mua một mảnh đất nhỏ. ĐCSTQ đã liệt ông vào thành phần địa chủ và không ngừng công kích ông. Cuối cùng ông đã bị bức hại đến chết.

Qua những kinh nghiệm của chính mình, tôi biết rằng hầu hết những người bị ĐCSTQ bức hại đều là người tốt.

Tôi suy nghĩ xem mình nên làm gì. Tôi được yêu cầu quay một số cảnh. Bài báo về Pháp Luân Công do Cục Công an viết, vì vậy lãnh đạo của tôi thậm chí không được phép viết lại hay thay đổi chút nào.

Tôi phục tùng công việc và tiếp tục nói dối. Tôi đã không nhận ra mình đang phỉ báng Phật. Tôi cảm thấy tội lỗi. Sau đó tôi chuyển sang làm một công việc khác và cuối cùng bỏ làm ký giả cho ĐCSTQ.

Pháp Luân Công đã thay đổi tôi

Năm 2004, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vì mắc đủ các loại bệnh tật. Trong tháng đầu tiên, tôi không thể ngồi song bàn, nhưng chẳng bao lâu sau điều kỳ diệu đã xảy ra. Các u huyết quản ở chân tôi biến mất. Tật cận thị nặng cũng được chữa lành và chỉ một vài tháng sau tôi đã không còn cần dùng đến kính nữa.

Tôi gần 50 tuổi rồi, nhưng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trở nên cao hơn. Nửa thân trên của tôi được cải thiện và phần hông của tôi tròn đầy. Các đồng nghiệp nữ nhận ra những thay đổi ở thân thể của tôi.

Nhà sáng lập Pháp Luân Công, Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Chúng ta có khá nhiều người sau khi ra khỏi giảng đường, chư vị sẽ cảm thấy như một người khác, đảm bảo rằng thế giới quan của chư vị sẽ có chuyển biến, chư vị biết được tương lai chư vị sẽ làm người như thế nào, không còn mơ hồ nữa; đảm bảo là như vậy, do đó tâm tính của chúng ta sẽ lên theo [kịp].” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã thay đổi thành một người tốt. Tôi chăm sóc cho những người có tuổi trong gia đình mình. Tôi không còn muốn nghĩ đến việc thay đổi họ nữa. Tôi đối xử với chồng mình dịu dàng và không hách dịch nữa. Tôi dùng nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn của Đại Pháp để chỉ bảo con trai mình và không còn la mắng cháu nữa. Gia đình chúng tôi đã [trở nên] hòa thuận.

Làm ký giả trong suốt 20 năm cho ĐCSTQ đã tạo cho tôi một thói quen xấu: Nói dối đã trở thành bản tính thứ hai của tôi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cần buông bỏ thói quen xấu này. Đôi lúc khi nhận ra mình đang nói dối, tôi sẽ tát vào miệng mình. Theo thời gian dài tinh tấn tu luyện Pháp Luân Công hơn, tôi dần dần có thể kiểm soát được lời nói của mình và không còn nói dối nữa.

Tuy nhiên tôi vẫn gặp những thử thách [về tâm tính].

Ví dụ, khi cả gia đình tôi đang ăn cùng nhau. Chị dâu tôi lớn tiếng phàn nàn về tôi. Chị nói rằng vì tôi mách lẻo về chị, nên cha mẹ tôi không thích chị và đưa tất cả tiền cho tôi. Tôi đã bị sốc, nhưng Pháp của Sư phụ đã xuất hiện trong tâm tôi:

“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không bị động tâm vì những lời của chị dâu. Tôi nghĩ đến tình huống của họ và cảm thông với họ. Vợ chồng anh trai tôi đã bị sa thải. Với công việc hiện tại, họ kiếm sống rất khó khăn. Họ đang phải chịu nhiều áp lực và lo lắng cho gia đình mình.

Tôi hướng nội và vẫn thấy nhiều quan niệm người thường của mình. Chấp trước truy cầu danh lợi của tôi rất lớn. Tôi không thích nghe những lời khó nghe của người khác và tâm cầu danh của tôi rất mạnh mẽ. Tôi thực sự muốn kiếm thêm tiền. Tôi đã bị sốc khi tìm ra những chấp trước này.

Cha mẹ tôi đã chuyển quyền sở hữu một phần tài sản của họ cho vợ chồng anh trai tôi. Tôi đã không phàn nàn về điều đó.

Tôi có một cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc. Tôi sẽ nhảy lò cò khi đi bộ. Con trai hỏi tại sao tôi suốt ngày vui vẻ như vậy. Tôi bảo cháu rằng đó là vì tôi sống phù hợp với Chân–Thiện–Nhẫn, đặc tính của vũ trụ. Tôi làm những gì mà thiên thượng bảo làm, vậy sao tôi không vui vẻ cho được?

Toàn bộ gia đình tôi nhận được lợi ích từ Pháp Luân Công

Cha tôi không dám tu luyện Pháp Luân Công vì ông đã bị ĐCSTQ bức hại. Tuy nhiên ông đã nói rằng Sư phụ của Pháp Luân Công rất vĩ đại và ông dự đoán rằng tương lai tất cả người dân Trung Quốc sẽ tu luyện Pháp Luân Công. Ông nói rằng ông sẽ ủng hộ việc tu luyện của tôi cho đến khi ngày đó đến. Việc ủng hộ Pháp Luân Công đã giúp ông lành bệnh huyết áp cao và chứng táo bón. Ông tràn đầy sinh lực. Ông đã gần 90 tuổi và vẫn có thể đi lại rất dễ dàng, ngay cả vào mùa đông.

Mẹ tôi thích nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Nhiều bệnh của bà đã được chữa khỏi. Cuối năm ngoái, bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Kể từ đó, nhiều điều kỳ diệu đã xảy đến với bà.

Để dạ dày không bị đau, bà từng phải thức giấc vào nửa đêm để ăn. Nhưng bây giờ bà ngủ một mạch cho tới tận bốn giờ sáng. Đó là thời điểm bà luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Bà thường thấy các sách Đại Pháp tỏa ánh vàng kim và những chữ trên tờ rơi chân tướng Đại Pháp đều có màu vàng.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được khoảng 12 năm. Tôi cảm thấy mình thật may mắn được biết đến phương thức ngay chính mà các học viên Pháp Luân Công đã đáp lại trong cuộc bức hại tàn khốc này. Tôi cảm kích các học viên đã mạo hiểm mạng sống của mình để hồng truyền Pháp Luân Công tới mọi nơi trên thế giới, sự phổ truyền cuối cùng đã đến với chính bản thân tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/1/333063.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/28/159327.html

Đăng ngày 31-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share