Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-7-2016] Năm 1992, một người hàng xóm trở về sau chuyến công tác đã thốt lên rằng: “Tại Bắc Kinh, có một khí công sư tên là Sư phụ Lý Hồng Chí. Ông ấy đang nhận học viên. Một hôm, bầu trời bỗng tối sầm và một cơn bão lớn chuẩn bị ập đến. Sư phụ Lý Hồng Chí nói với các học viên của mình rằng: ‘Bây giờ chư vị hãy trở về nhà. Trời sẽ không mưa cho đến khi chư vị về đến nhà.’ Thật vậy, ngay sau khi tất cả các học viên về đến nhà, trời mới bắt đầu đổ mưa.”
Tôi thấy câu chuyện thật thần kỳ và có suy nghĩ rằng tôi muốn trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Thật ngạc nhiên, chỉ từ niệm này, Sư phụ Lý Hồng Chí đã bắt đầu bảo hộ cho tôi ngay.
Cơ thể của tôi đã sớm bắt đầu được tịnh hoá, tôi cảm thấy cả cơ thể mình căng lên. Tôi lăn lộn trên sàn nhà và thấy khó chịu. Tôi không thể ăn, uống hoặc ngủ. Tám ngày sau, tôi cảm thấy một luồng khí ấm chảy xuống từ đỉnh đầu thông thấu khắp toàn cơ thể. Trạng thái cơ thể bị căng biến mất và tôi cảm thấy thật tuyệt vời.
Hai tháng sau, có thứ gì đó ấm và tròn đi từ trên đỉnh đầu xuống và dừng lại ở bụng của tôi. Tôi có thể cảm thấy nó đang xoay. Tôi đã bắt đầu nhìn thấy những điều kỳ diệu mà những người khác không thể thấy. Sau đó tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý Hồng Chí đã thông đại chu thiên, cấp Pháp Luân và khai mở thiên mục cho mình.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa bắt đầu tu luyện.
Một cuộc sống đau khổ
Chồng tôi rất nóng tính và thường hay chửi mắng tôi và con trai. Anh đánh đập chúng tôi vô cớ. Chúng tôi chỉ dám khóc vào ban đêm khi anh ta không nghe thấy. Sau đó, tôi gặp một người đàn ông, anh rất quan tâm đến tôi và chúng tôi đã trở thành bạn thân. Chồng tôi phát hiện ra và đã đánh tôi. Quá xấu hổ và tuyệt vọng, tôi đã nghĩ rằng: “Mình thà chết đi còn hơn là sống một cuộc đời đau khổ như thế này.”
Tôi đã mua 20 lọ penicillin để tự tử. Tôi bị dị ứng với mọi loại thuốc và chắc chắn đó sẽ là một liều thuốc gây tử vong. Trên đường về nhà, một người đàn ông trong bộ quân phục đã tiến lại phía tôi và hỏi nhỏ: “Này cô, sao cô lại muốn tự tử?”
Tôi giật mình và tự hỏi: “Sao anh ta biết nhỉ?” Tôi trả lời: “Anh là ai? Đó là chuyện của tôi. Tôi chỉ muốn chết và chấm dứt mọi sự đau khổ.” Tôi bắt đầu chạy.
Tôi chạy vào nhà một người bạn cũ cùng lớp và nói: “Một người đàn ông đang đuổi theo mình. Nhìn giúp mình xem anh ta còn ở đó không.”
Cô ấy đi ra ngoài và quay lại: “Không có ai ở đó.” Tôi đứng dậy và rời đi. Bạn tôi chạy theo và nói: “Cậu làm gì mà vội vàng vậy? Sao không ở lại đây một lúc đã?”
Tôi la lên: “Bây giờ tớ phải đi. Tạm biệt nhé!”
Cô ấy quay vào nhà và nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục đang đứng ở giữa phòng khách nhà cô và hỏi rằng: “Cô và người phụ nữ vừa rời đi có quan hệ gì?”
“Chúng tôi là bạn học.”
Người đàn ông đó nói: “Đi theo cô ấy ngay đi! Cô ấy đang định tự tử!”
Ngay sau khi về đến nhà, tôi đổ 20 lọ penicillin vào một cái bát. Khi tôi muốn lấy thêm một chút nước nữa thì người bạn cùng lớp kia đến gõ cửa và hét lên: “Mở cửa ra! Đừng làm điều gì dại dột!”
Tôi đã không mở cửa, vậy nên cô ấy gõ cửa sổ và kêu lớn: “Đừng tự sát. Tớ đã gọi cho chồng cậu và một vài người bạn. Họ đều đang trên đường tới đây.” Tôi đã phải từ bỏ nỗ lực tự tử của mình. Thậm chí tôi còn cảm thấy xấu hổ hơn.
Thỉnh thoảng tôi cũng thường lên chùa. Tôi muốn thoát khỏi thế giới trần tục, vậy nên tôi đã hỏi một nhà sư lâu năm về việc xuất gia. Ông ấy nói rằng: “Cô có căn cơ khá tốt và không có những ham muốn và dục vọng của người thường, nhưng tôi không thể nhận cô vì có trách nhiệm và sứ mệnh to lớn hơn đang đợi cô. Cô nên quay về và chờ đợi.”
Tôi suy nghĩ: “Mình có thể có sứ mệnh, trách nhiệm gì chứ? Mình nên chờ đợi điều gì?”
Trong dịp Tết Nguyên đán năm 1996, tôi đến thắp hương tại một ngôi chùa. Tôi đi xe đạp và không nhìn thấy một chiếc xe taxi đang tiến về phía mình. Chiếc xe đâm vào tôi và hất tôi ngã khỏi xe sau đó mới dừng lại. Người tài xế xuống xe, kiểm tra xe không thấy có bất kỳ thiệt hại nào, và lái xe bỏ đi.
Nhìn thấy chiếc xe của mình bị hư hại, tôi đã nghĩ: “Lẽ nào mình không thể đến ngôi chùa được. Phải chăng mình không xứng đến đó. Mình sẽ tiếp tục sống thế nào đây?” Và một lần nữa tôi lại nghĩ đến việc tự tử.
Bắt đầu tu luyện
Một vài tháng sau, vào tháng 7 năm 1996, em gái tôi nói với tôi rằng: “Chị à, chị nên tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp).” Tôi nói tôi không quan tâm. Cô ấy đáp lại: “Em nghe nói Pháp Luân Công có huyền năng chữa bệnh khỏe người.”
Tôi nói: “Sức khoẻ tốt thì có ý nghĩa gì đối với một người thậm chí còn không muốn sống như chị chứ?”
Em gái tôi trả lời: “Môn tu luyện này có một cuốn sách chỉ đạo chị tu luyện mà không cần phải thoát ly thế giới trần tục.”
Khi nghe đến câu: “tu luyện mà không cần phải thoát ly thế giới trần tục”, tôi cảm thấy như có một luồng sóng xung kích chạy qua cơ thể mình.
Tôi hỏi: “[Vậy] chị có thể tìm những cuốn sách ấy ở đâu?”
Em gái tôi đáp lại: “[Chị có thể tìm cuốn sách] tại các điểm luyện công.”
Tôi tìm thấy một điểm luyện công trong một công viên gần đó và bắt đầu học các bài công pháp. Sau đó, tôi thấy thật tuyệt vời. Khi tôi đi bộ về nhà, vỏ dưa từ một toà nhà rơi xuống và đập trúng đầu tôi. Tôi nhìn lên nhưng không thấy ai. Tôi muốn kêu lên phàn nàn về việc bị rơi trúng, nhưng tôi đã do dự. Tôi tự nhủ: “Bỏ đi. Bây giờ mình đã là một học viên rồi.”
Vào ngày thứ tư, khi tôi đang trên đường về nhà sau khi luyện công, tôi cảm thấy như có một năng lượng cường đại từ trên đỉnh đầu nhấc bổng mình lên. Tôi không thể không tăng tốc và gần như đã chạy về nhà. Điều đó thật kỳ diệu. Kể từ đó, tôi ra điểm luyện công hàng ngày.
Một buổi sáng tôi đi chợ sau khi luyện công xong. Ngay khi tôi đến đó, trời bỗng tối sầm cùng với mây đen dày đặc, bầu trời như thể vào ban đêm. Tôi nghĩ: “Mình nên đi về nhà.” Những hạt mưa to bắt đầu rơi xuống. Tôi thầm nghĩ: “Cầu xin Sư phụ Lý ngăn mưa lại cho đến khi con về tới nhà của mình.” Cơn mưa dừng lại và tôi nhanh chóng đi thẳng về nhà.
Ngay sau khi tôi bước vào nhà, trời bắt đầu mưa như trút nước trong khoảng nửa giờ đồng hồ. “Thật là thần kỳ! Sư phụ Lý Hồng Chí thật siêu thường!”
Cuối tháng 8 năm 1996, tôi bắt đầu xem băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ tại nhà em gái mình. Lần đầu tiên được nhìn thấy Sư phụ Lý Hồng Chí trên màn hình, tôi không thể cầm được nước mắt. Ngài trông rất thân thuộc. Sư phụ luôn giảng Pháp với một nụ cười trên khuôn mặt và tôi thấy giọng nói của Ngài cũng rất thân quen. Tôi rất chăm chú và không cho phép bản thân mình bỏ lỡ bất kỳ lời giảng nào của Sư phụ.
Tôi bỗng nhiên nhớ ra: “Ôi, chẳng phải Sư phụ chính là người đàn ông trong bộ quân phục đã ngăn tôi tự tử nhiều năm trước đây sao?!“
Ngày hôm sau, khi đang xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ, tôi cảm thấy có cái gì đó đang quay trên đầu mình. Tôi nhìn lên và thấy rất nhiều Pháp Luân màu trắng với mọi kích thước khác nhau đang xoay trong phòng.
Vào ngày thứ tư, ngay sau khi tôi bắt đầu xem băng hình [giảng Pháp], dạ dày tôi bắt đầu đau. Tôi đã phải nôn trong nhà vệ sinh nhiều lần, cho đến khi dạ dày của tôi hoàn toàn trống rỗng. Sau khi xem xong các bài giảng, trên đường về nhà cơ thể của tôi cảm thấy rất thoải mái, như thể tôi đang ở trên thiên đường vậy. Thật khó để có thể diễn tả cảm giác đó.
Tháng 10 năm 1996, cuối cùng tôi cũng có được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nâng cuốn sách cao qua đầu bằng cả hai tay và sau đó giữ ở trước ngực. Tôi tự nhủ trong tâm: “Thưa Sư phụ, bộ Pháp này con không buông xuống được rồi.”
Tôi chính thức bắt đầu hành trình tu luyện của mình. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Kể từ khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, tôi đã bị bắt giữ và phải chịu đựng nhiều hình thức tra tấn. Cả gia đình tôi đều bị ảnh hưởng và phải đối mặt với áp lực rất lớn. Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!
Tôi thành tâm hi vọng mọi người có thể được may mắn như tôi và vĩnh viễn đắm mình trong Phật quang!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/29/-331928.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/30/158477.html
Đăng ngày 07-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.