Bài viết của Guiyan, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-08-2016]

Tâm oán hận, bắt nguồn từ sự tức giận, thất vọng, căm phẫn và hận thù, chính là một chủng tâm chấp trước mà một người tu luyện cần phải vứt bỏ.

Căn nguyên của tâm oán hận

Theo những gì tôi còn nhớ được, thì tôi đã rất oán hận gia đình mình. Khi tôi mới được sáu tuổi, ông ngoại tôi có sức khỏe kém và ông muốn có người chăm sóc ông.

Mặc dù tôi có ba anh chị em, cha mẹ tôi lại đưa tôi đến nhà ông ngoại. Tôi đã phải làm rất nhiều công việc mà lẽ ra một đứa trẻ còn ít tuổi như tôi không phải làm trong suốt sáu năm ở nhà ông.

Ông tôi rất nóng tính và ông mắng chửi tôi bất kể lúc nào ông cảm thấy không khoẻ. Kết quả là tôi đã nảy sinh ra tâm oán hận và nghĩ rằng cha mẹ tôi đã bỏ rơi tôi. May thay, đến năm tôi 12 tuổi, dì tôi đã đón ông về nhà dì còn tôi trở về với cha mẹ của mình.

Bởi tôi không được nhận vào trường trung học, cha mẹ tôi bảo tôi hãy tìm một công việc mặc dù tôi chưa tròn 18 tuổi. Tôi phải đưa những đồng tiền mà mình kiếm được cho mẹ còn mẹ tôi chỉ đưa lại cho tôi vài nhân dân tệ như một khoản trợ cấp. Khoản tiền này không đủ để tôi có thể ăn mặc một cách thời trang như các bạn đồng trang lứa. Gia đình tôi không cần đến thu nhập của tôi vì vậy tôi đã nảy sinh ra tâm oán giận.

Khi người cha đã nghỉ hưu của tôi đổ bệnh, chúng tôi cần rất nhiều tiền để chữa trị cho ông. Và đương nhiên tôi lại là người phải gánh vác tất cả những trách nhiệm đó. Tâm oán hận của tôi thậm chí càng trở nên trầm trọng hơn.

Hy vọng tan vỡ

Tôi đã chuyển đến Bắc Kinh vào năm 1996 và gặp chồng tôi. Anh ấy có tính khí rất không tốt , đã từng ly hôn hai lần và bị bệnh tiểu đường. Anh ấy hứa sẽ giúp tôi chăm lo cho bố mẹ tôi vì vậy mà tôi đã đồng ý kết hôn với anh ấy.

Tuy nhiên cuộc sống sau hôn nhân của tôi không được tốt. Sau khi cha mẹ tôi đến Bắc Kinh, anh chị em của tôi cũng chuyển đến Bắc Kinh và nhà tôi chỉ giống như một cái khách sạn. Chồng tôi và tôi đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nếu tôi không chăm lo cho họ, mẹ tôi sẽ tranh cãi với tôi và điều này khiến tôi rất khó chịu.

Cha mẹ tôi cho em gái tôi của hồi môn còn các em trai của tôi cũng nhận được sự giúp đỡ khi họ kết hôn. Tuy nhiên, họ không cho tôi một xu nào khi tôi lập gia đình. Thay vào đó, họ yêu cầu chúng tôi phải chu cấp cho họ cùng các anh chị em của tôi. Tâm oán hận của tôi tiếp tục gia tăng.

Tất nhiên, chồng tôi không vui khi ở hoàn cảnh như vậy và đó cũng là điều dễ hiểu. Cuộc sống của anh không dễ dàng gì mà anh lại còn yếu về thể chất. Vì vậy tính tình của anh ấy ngày càng trở nên khó chịu và tôi đã phải gánh chịu những cơn giận dữ của anh ấy.

Tin vào chân lý

Sau nhiều năm, vào năm 2008 tôi trở về quê thăm cô và bác của mình. Tôi quá đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy họ vì họ rất khỏe mạnh và có thể đi lại, làm các công việc một cách dễ dàng. Tôi nhớ rằng sức khỏe của họ rất kém khi tôi gặp họ trước đây. Họ cho rằng họ thay đổi như vậy là nhờ Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện tinh thần.

Bác tôi đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Ngay lập tức tôi ngồi xuống và đọc sách. Càng đọc tôi càng cảm thấy cuốn sách này thật vô cùng ý nghĩa. Nhiều câu hỏi của tôi về cuộc đời này đã được tác giả, Sư phụ Lý Hồng Chí giải thích một cách hết sức rõ ràng.

Tuy nhiên, trong tâm tôi vẫn chất chứa rất nhiều câu hỏi, “Tại sao một môn tu luyện tốt như vậy lại bị cấm? Tại sao họ lại bức hại các học viên? Việc sức khỏe được cải thiện sau khi tu luyện Đại Pháp đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền? Thật tốt biết bao khi tất cả mọi người đều tốt? Chuyện gì đang xảy ra với cái đất nước này vậy?”

Bác của tôi đã kiên nhẫn trả lời rất nhiều câu hỏi. Tôi cũng biết rằng vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn là do chính phủ dàn dựng. Tôi cũng nhanh chóng hiểu được bản chất của Đảng và tại sao họ lại bức hại pháp môn tu luyện này.

Bước ngoặt

Tôi không do dự bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chính lại bản thân theo Pháp. Cuối cùng tôi đã hiểu được mối quan hệ nhân duyên tiền định với cha mẹ tôi. Tôi đã buông bỏ rất nhiều tâm chấp trước và bắt đầu làm rất nhiều việc mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp nên làm. Tuy nhiên, tâm oán hận là một tâm chấp trước mà tôi cảm thấy rất khó buông bỏ.

Chồng tôi rất xấu tính, tâm địa hẹp hòi, tranh luận chỉ vì những việc nhỏ nhặt. Anh ấy không tìm được công việc nào khác sau khi anh ấy bị sa thải cách đây hơn 20 năm và tôi là trụ cột duy nhất của gia đình. Khi nào anh ấy cao hứng thì anh ấy sẽ chuẩn bị bữa tối cho tôi nhưng khi anh ấy khó chịu thì anh ấy sẽ chỉ nằm ườn một chỗ.

Tâm oán hận tích tụ trong nhiều năm đã giáng cho tôi một đòn rất mạnh sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và tôi đã bật khóc trước Sư phụ.

Tôi cảm thấy tất cả những gì đã xảy ra từ thời thơ ấu thật quá bất công. Tôi muốn bỏ lại phía sau hết thảy mọi chuyện nhưng trước khi suy nghĩ của tôi chuyển thành hành động, tôi đã nhìn vào hình Sư phụ: Đó như thể là Sư phụ đang nhìn tôi với sự từ bi vĩ đại.

Đó thực sự là một bước ngoặt. Tôi biết mình cần phải đối xử tốt với mọi người xung quanh.Tuy nhiên, bất kể như thế nào, mọi người vẫn tiếp tục chèn ép tôi.

Sư phụ giảng:

“Bề mặt của con người thế gian là ‘bộ da người’ mà Thần tạo ra, chính là như một bộ y phục, hiện nay là chư Thần xuống đây đang mặc những bộ da người ấy, đa số là Thần đến từ thiên thượng. Vậy là người thế gian hôm nay chính là không hề đơn giản. Nên chúng ta chớ coi các nghề các nghiệp các loại người tại xã hội người thường, xã hội muôn màu muôn vẻ. Biểu hiện của một người vô luận là thế nào, nhưng bản chất của người đó ra sao, lại là một việc hoàn toàn khác. Thần tới thế gian làm người, mọi người hãy nghĩ xem, đã là Thần mà nói, họ chẳng phải biết xã hội nhân loại là trạng thái nào sao? Là hiểm ác, là đáng sợ. Họ dám buông bỏ Thần vị của mình, nhảy vào cõi người để làm người, chỉ dựa vào một điểm đó thôi thì đệ tử Đại Pháp cũng nên đi cứu họ. Đã là đệ tử Đại Pháp mà nói, tức là tựa như chư vị, có thể tới nơi đây, gánh vác sứ mệnh, trách nhiệm nặng nề nhường ấy, chư vị [còn] chẳng biết hoàn cảnh này sẽ biến thành thế nào ư? Cứu người sao? Không chừng bản thân mình còn bị huỷ tại nơi đây. Nhưng chư vị đã tới rồi, và họ cũng thế, họ cũng đã tới rồi. Trong tâm họ nghĩ rằng Pháp này nhất định có thể cứu được họ, mang đầy đủ tín tâm đối với Đại Pháp, và họ đã đến. Chính là dựa vào một điểm ấy hỏi chúng ta không nên cứu họ chăng? Tuyệt đối nên cứu họ. Ban đầu họ đều là chư Thần vô cùng thần thánh. Nếu muốn làm tốt việc này, mọi người chỉ có thể nói rằng trong tu luyện mà không ngừng tinh tấn, không ngừng hoàn thiện chính mình, thì mới có thể làm tốt việc này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2015)

Chủng vật chất giống như đá hoa cương đã biến mất

Sau đó tôi hướng nội và nhận ra rằng tâm miệt thị mà tôi ôm giữ đối với chồng mình đang thực sự giúp tôi ma luyện bản thân. Điều đó cũng giúp loại bỏ tâm oán hận của mình.

Chồng tôi mang đầy đủ tín tâm đối với Sư phụ và Đại Pháp. Anh ấy cũng tin rằng là một học viên, tôi có thể cứu được anh ấy. Tôi nghĩ rằng anh ấy đến đây với sứ mệnh giúp tôi loại bỏ tâm oán hận. Như vậy, anh ấy đã làm điều mà mình cần phải làm-anh ấy đã đến vì tôi.

Tôi đang sắp bước sang độ tuổi 50 và sự oán hận hằn sâu trong tâm tôi. Tôi nên cảm ơn chồng tôi đã đủ dũng khí để tới đây trợ giúp cho tôi.

Tôi lại nghĩ đến điều mà Sư phụ giảng:

“Chư vị không những không tức giận hắn, mà trong tâm chư vị còn nên cảm ơn hắn, thật sự cảm ơn hắn.”(Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu học Pháp. Tuy nhiên, đến tận bây giờ tôi mới hiểu được điều mà Sư phụ giảng.

Cuối cùng tôi đã hiểu được tiêu chuẩn mà mình cần phải đạt đến. Và bởi vì khi đó tôi không hiểu được điều này, tôi đã sinh xuất một lượng rất lớn tâm oán hận. Trong tương lai tôi phải đối xử với mọi thành viên trong gia đình bằng lòng tốt và sự biết ơn.

Khi tôi đạt được thể ngộ mới này trong Pháp, chủng vật chất giống như đá hoa cương trong lồng ngực tôi đã biến mất. Tất cả mọi oán hận trong tâm tôi đã hoàn toàn biến mất và tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và thư thái.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/2/修去怨恨心-331721.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/28/158447.html

Đăng ngày 17-9-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share