[MINH HUỆ 21-7-2016] Các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã bị bức hại vì tín ngưỡng của họ trong suốt 17 năm qua. Ban đầu, rất nhiều người đã tin vào những tuyên truyền của chính phủ và có thái độ thù hận các học viên. Trong những năm qua, ngày càng có nhiều người đã hiểu chân tướng và ủng hộ Pháp Luân Công.

Dưới đây là hai câu chuyện được các học viên chia sẻ về những người đã phản đối cuộc bức hại và được phúc báo.

[Thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô] Người thân của tôi có kết quả xét nghiệm âm tính với viêm gan B

Một người thân của tôi từng làm việc cho chính quyền tỉnh Giang Tô. Sau khi nghe tin tôi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2006, ông đã phẫn nộ và đi đến tòa nhà chính quyền tỉnh nơi ông từng làm việc. Ông nói với các đồng nghiệp cũ: “Các ông có quyền gì mà bắt giữ thân nhân của tôi? Chân-Thiện-Nhẫn có gì sai? Các ông không nên bức hại những người tốt như thế này!”

Người thân này của tôi trước đây đã từng bị viêm gan B. Thông thường, kháng thể và kháng nguyên viêm gan B trong cơ thể không thể chuyển thành âm tính. Tuy nhiên, không lâu sau khi ông đến chính quyền tỉnh nói lời công bằng cho Pháp Luân Công, ông đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, các chỉ tiêu kháng thể và kháng nguyên viêm gan B trong cơ thể ông từ dương tính đã chuyển thành âm tính. Con gái của ông học ngành y, lúc đầu cô không tin điều đó, nhưng sau khi xác nhận kết quả, cô đã thốt lên: “Thật là một phép lạ!”

Tôi đã nói với người thân của tôi rằng đó là bởi vì ông ấy đã lên tiếng phản đối bức hại Pháp Luân Công. Ông cười và nói: “Có thể tôi cũng sẽ bắt đầu luyện Pháp Luân Công.”

[Thành phố Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc] Cháu của tôi trở thành một học sinh giỏi

Năm 2013, cháu của tôi lên lớp bảy. Mặc dù cháu là một đứa trẻ thông minh, nhưng điểm số môn ngữ văn rất tệ.

Khi ông Trịnh Tường Tinh, một học viên Pháp Luân Công, bị bắt giam phi pháp và bị bức hại đến mức nguy hiểm đến sinh mệnh, rất nhiều người dân địa phương đã ký tên thỉnh nguyện yêu cầu trả tự do cho ông. Cháu của tôi cũng ký tên.

Một hôm, cháu về nhà và nói với ông nội rằng cháu đã giành được giải nhất trong cuộc thi văn cấp huyện. Người ông đã vui mừng khôn xiết: “Làm sao cháu có thể viết văn được như vậy?!”

Khi cháu kể với tôi qua điện thoại, tôi nói với cháu rằng cháu đã được phúc báo bởi vì cháu đã giúp giải cứu học viên Pháp Luân Công. Từ đó, cháu đã trở nên tự tin hơn và thành tích học tập cũng tốt hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/11/331190.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/21/157904.html

Đăng ngày 21-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share