Bài viết của học viên Hòa Bình từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-6-2016]

Tên tôi là Hòa Bình, 63 tuổi. Tôi sống ở một thị trấn nhỏ ở phía nam của sông Dương Tử ở miền trung Trung Quốc. Tôi làm lao động chân tay để kiếm sống.

Tâm tranh đấu gây ra cho tôi nhiều bệnh tật

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường gây gổ và cãi cọ mọi người. Tôi đã rất cứng đầu, thiếu kiên nhẫn và không hề khoan dung. Tôi cũng thích lập mưu làm hại người khác. Tôi không quan tâm đến việc học bất kỳ kỹ năng sống nào. Thay vào đó, tôi đã dành nhiều thời gian để nghiên cứu Binh pháp Tôn Tử, Tam thập lục kế (36 kế sách), và Bách chiến kỳ lược (một bộ sách trước tác về lý luận quân sự của Lưu Bá Ôn). Khi ai đó đắc tội với tôi, tôi liền lập tức tập trung lên kế hoạch trả thù.

Tôi đã nghĩ quá nhiều đến việc trả thù, và do đó bản thân đã tạo ra rất nhiều nghiệp lực. Tôi bắt đầu có những cơn đau đầu. Nhưng tôi đã không thay đổi suy nghĩ, và sự đau đớn chỉ làm tăng thêm sự bực bội của tôi. Vì vậy, tình trạng sức khỏe của tôi trở nên xấu đi.

Tôi đã mắc các bệnh: phổi, tiểu đường, thấp tim, đau lưng dưới, đau cơ và bị tê ở tứ chi. Hầu như tất cả các bộ phận trên cơ thể của tôi đều bị đau. Tôi tìm cách điều trị ở khắp mọi nơi, nhưng không thể chữa được.

Chịu ngược đãi đã làm lộ ra tâm oán hận của tôi

Không lâu trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã giúp đỡ một người nông dân xây dựng một ngôi nhà mới. Mặc dù tôi làm việc cho ông trong hơn một tháng, nhưng ông đã không trả cho tôi một xu nào. Thay vào đó, ông cho con trai đưa tôi đến một thị trấn xa xôi với lý do giả: đi làm hợp đồng. Họ đã bỏ tôi ở đó.

Với điều kiện sức khỏe tồi tệ, thật khó để tôi có thể kiếm sống được. Vì thế khi điều này xảy ra, cuộc sống của tôi vô cùng khó khăn.

Khi họ bỏ rơi tôi, lúc đó là tháng 9, ngoài trời đã có tuyết rơi. Ở khắp mọi nơi là một màu trắng mênh mông rộng lớn, và có rất ít người đi bộ trên đường phố. Nhà nào cũng đóng kín cửa, và người dân nói tiếng Tây Tạng. Tôi không biết ngôn ngữ; tôi cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác.

Trong những ngày lạnh nhất của mùa đông, tôi không thể đứng thẳng lên được. Và không thể ngủ được vào ban đêm. May mắn thay, tôi gặp được một người Hán, và ông đã giúp tôi tìm được việc làm. Chủ nhà của tôi cũng cho tôi một cái chăn, nó đã giúp tôi vượt qua mùa đông.

Trong những đêm đông lạnh giá, tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là ý muốn trả thù người nông dân đó. Tôi đã luôn vạch kế hoạch và âm mưu khi lòng hận thù của tôi lớn lên.

Mùa xuân năm sau, tôi đã phải đạp xe ba bánh để kiếm sống. Có một con dốc dài vài dặm trong khu vực thị trấn. Điều này, cùng với không khí loãng và thời tiết xấu, khiến tôi rất mệt mỏi.

Khi gắng sức đưa khách lên đồi, tôi đã vô cùng mệt mỏi. Gió lạnh thổi những viên sỏi cỡ hạt đậu đập vào mặt tôi. Nó tệ đến mức khiến tôi gần như không thể mở mắt ra được.

Chịu đựng những nỗi khổ này chỉ làm lòng hận thù của tôi đối với người nông dân đó tăng lên. Tôi nghĩ rằng ông chính là người đã gây nên tất cả những đau khổ này cho tôi.

Mong muốn trả thù ngày càng lớn mạnh

Người Tây Tạng tin vào Phật và có rất nhiều Lạt ma ở đó. Tuy nhiên, không phải tất cả các vị Lạt-ma đều tốt bụng.

Một số người, có cả già và trẻ, đã không trả tiền cho tôi, hoặc trả tiền cho tôi ít hơn.

Một ngày, tôi chở một Lạt-ma 15-16 tuổi. Cậu ta đã đồng ý trả cho tôi ba nhân dân tệ. Tuy nhiên, sau khi xuống xe, cậu chỉ trả cho tôi có một nhân dân tệ.

Tôi lập tức giận dữ và tát vào mặt cậu ta. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cậu ta rút ra một con dao găm và đâm tôi từ phía sau. Tôi đã phải đi bệnh viện.

Ở khu vực đó, không hiếm khi có một Lạt-ma đâm một người nào đó trên đường phố vào ban ngày.

Sau tai nạn đó, tôi đã thề rằng tôi cũng sẽ trả thù các Lạt-ma, dù có phải đi bao xa miễn là tôi còn sống!

Được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp

Một ngày vào tháng 4 năm 1999, tôi gặp hai người đàn ông lớn tuổi chạy tới một cửa hàng bán đồ ăn sáng. Qua việc trò chuyện với họ, tôi biết rằng họ đều là các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi tôi kể cho họ câu chuyện của tôi, họ nói rằng suy nghĩ của tôi đã sai.

Họ nói rằng tát vào mặt của Lạt-ma là khiêu khích cậu ta đâm lại tôi. Sau đó, họ nói với tôi rằng vấn đề của tôi với người nông dân có lẽ là nghiệp chướng: Tôi đã nợ ông ở kiếp trước và phải trả nợ ông trở lại trong kiếp này.

Sau đó, họ đã cho tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và khuyên tôi nên đọc nó.

Tôi bắt đầu đọc ngay sau khi về đến nhà. Các nguyên lý thâm sâu trong cuốn sách đã cho tôi một nhận thức hoàn toàn mới.

Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi nói với hai người đàn ông lớn tuổi: “Tôi từng nói rằng thế giới này không ai có thể cải biến tôi trở thành người tốt, và đời này tôi sẽ không nghe theo bất cứ ai. Nhưng Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) dạy các nguyên lý tuyệt vời, những nguyên lý cải biến tâm của mọi người trở nên tốt hơn. Tôi tin vào lời dạy của Sư phụ Lý và muốn học Pháp Luân Đại Pháp!”

Người đàn ông lớn tuổi nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và Sư phụ đến để cứu chúng sinh!”

Tôi hỏi: “Tôi đã ở trong khu vực này trong hơn hai năm, liệu nó có quá muộn nếu tôi bắt đầu từ bây giờ?” “Miễn là anh có thể dành thời gian để đọc Pháp và luyện các bài công pháp”, họ tiếp tục, “anh có thể bắt kịp với những người tu luyện tốt.“

Pháp Luân Đại Pháp đã thanh lọc cơ thể và tâm trí tôi

Tôi bắt đầu đến điểm luyện công tập thể vào buổi sáng gần như mọi ngày. Tất cả các bệnh trước đây của tôi đều biến mất và cơ thể tôi tràn đầy năng lượng.

Tôi có thể dễ dàng chở hai khách lên đồi bằng xe ba bánh. Tôi thường nhìn lại phía sau xem có ai đang giúp tôi không, nhưng tôi không thấy ai. Cảm giác của tôi giống như Sư Phụ đã giảng,

“Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy. [Ai] đọc sách này tự tu cũng có thể đạt đến trạng thái đáng có được giống như thế.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi từng tập nhiều môn võ thuật, nhưng nó đã không chữa khỏi bệnh của tôi. Trong vòng một thời gian ngắn sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh của tôi đã biến mất. Điều đó thật là kỳ diệu!

Người thân của tôi nói rằng tính khí của tôi cũng thay đổi. Lời nói của tôi trở nên nhẹ nhàng và sức khỏe của tôi tốt hơn. Họ nói: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật tốt!”

Sau khi nhìn thấy những lợi ích to lớn mà tôi được hưởng, một số người thân của tôi cũng yêu cầu tôi dạy cho họ Pháp Luân Đại Pháp!

Đại Pháp xóa tan sự thù hận trong tâm trí tôi

Tôi là một người có sức khỏe kém, nhưng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã tịnh hóa tâm trí và cải thiện sức khỏe của tôi. Tôi đã có được một cơ thể vô bệnh và tràn đầy năng lượng!

Tôi thực lòng biết ơn người nông dân đã không trả tiền cho tôi và thậm chí đưa tôi tới một nơi xa lạ như vậy. Tôi cũng xin cảm ơn các Lạt-ma vì đã trả tiền cho tôi ít hơn và đâm tôi. Nhờ họ mà tôi đã may mắn tìm được Đại Pháp.

Pháp Luân Đại Pháp đã hóa giải nỗi oán hận tràn ngập tâm trí của tôi và giúp tôi lấy lại sự thuần chân tiên thiên và thiện lương. Tôi thực lòng mong muốn nhiều người có thể gặp được các học viên Pháp Luân Đại Pháp và nghe các câu chuyện của họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/14/330010.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/13/157794.html

Đăng ngày 1-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share