Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-6-2016] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1998. Tôi xin chia sẻ câu chuyện tôi đã đắc Pháp như thế nào và con đường tu luyện sau đó của tôi. Đây là câu chuyện của tôi và con gái của tôi đã ghi chép lại.
Sinh ra trong một gia đình địa chủ
Tôi lớn lên ở một trang trại trong một gia đình địa chủ. Tôi sống dưới sự bức hại thảm khốc của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) từ lúc còn trẻ và đã trải qua những cuộc vận động chính trị đẫm máu.
Cha tôi bị chỉ trích dữ dội trong suốt cuộc Cách Mạng Văn hóa và bị ép phải chết. Cả mẹ và em gái thứ hai của tôi đều đã uống thuốc độc tự tử vì họ không thể chịu đựng được những đau khổ triền miên ấy.
Năm 13 tuổi, tôi mang một số trái cây trong vườn ra ngoài đường để bán, nhưng đã bị bắt. Tôi bị trói chặt lại, bị đưa đi diễu hành khắp làng trên một chiếc xe tải, bị ép phải nói trên loa phóng thanh, tự tố cáo bản thân mình, tự gọi mình là “kẻ đầu cơ trục lợi.”
Mùa xuân năm 1972, tôi kết hôn với một người lớn hơn tôi 11 tuổi. Sau khi kết hôn, có thời điểm tôi làm việc trên đường sắt, chuyên chở những bao tải cát, vôi và than đá rất nặng. Đó là một công việc rất vất vả mà phần lớn nam giới cũng không muốn làm, nhưng tiền lương được trả lại vô cùng rẻ mạt.
Sau đó, tôi làm công việc bán dạo trên đường phố, bán cá và rau để kiếm sống. Vào mùa hè, nắng nóng ập xuống vô cùng khắc nghiệt. Mùa đông, không có cách nào để trốn chạy cái lạnh băng giá. Hoàn cảnh ấy kéo dài ít nhất cả chục năm.
Trong nửa đầu cuộc đời mình, tôi đã phải chịu đựng cái khổ về thân thể vô cùng to lớn. Ở tuổi 48, tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi không thể ngủ vào mỗi đêm, vì những cơn đau không thể chịu nổi lan khắp cả thân thể.
Kích thước gan và lá lách của tôi tăng lên. Tôi bị bệnh gastroptosis (dạ dày võng), bị viêm túi mật và suy nhược thần kinh. Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị y tế nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm.
Đại Pháp đã ban tôi cuộc đời thứ hai
Chồng tôi đã luyện rất nhiều loại khí công cho tới khi ông ấy gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Khi bệnh tật của tôi tái phát, ông ấy và con gái thứ hai của tôi thường xuyên cố gắng thuyết phục tôi tu luyện. Họ liên tục nói với tôi rằng nếu tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ tốt hơn.
Câu trả lời của tôi luôn luôn là: “Khi nào khỏe, tôi sẽ tu luyện.”
Một lần, chồng tôi đọc to một cuốn sách của Đại Pháp, vì thế mà tôi nghe được. Khi đang nghe, đột nhiên tôi để ý thấy có hai đóa hoa sen đang nở trên bức tường. Tôi nghĩ mình bị hoa mắt. Tôi nhìn lại và nhận thấy hai bông hoa còn nở rộ hơn.
Tôi nói với con gái những gì mình đã nhìn thấy, và cháu nói: “Mẹ ơi, đây chính là lòng từ bi quảng đại của Sư phụ đã triển hiện cho mẹ. Đây là một điểm hóa. Mẹ hãy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đi.”
Cháu tiếp tục nói với tôi rất nhiều điều về Đại Pháp. Môn tu luyện có thể chữa khỏi bệnh của tôi như thế nào và dẫn dắt tôi trên con đường trở thành Thần. Tâm tôi đột nhiên bừng tỉnh và tôi khao khát được trở thành một học viên Đại Pháp.
Chồng và con gái tôi vui mừng khôn xiết. Họ gọi một chiếc taxi và đưa tôi tới nhà một học viên cách đó hai con phố để xem các bài giảng của Sư phụ.
Tôi cảm thấy như được trường năng lượng to lớn của Sư phụ bao bọc. Cả tâm và thân của tôi dần dần được tịnh hóa. Tôi vứt bỏ những oán hận của mình trước những bất công trong cuộc sống và chấp trước đối với tiền tài. Tâm của tôi được đẩy lên tới cảnh giới mà ở đó thân thể tôi vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái.
Mặc dù, tôi vẫn cảm thấy hơi mệt sau khi xem xong video bài giảng của Sư phụ, nhưng tôi đã có thể đi bộ về nhà. Tất cả mọi người xung quanh tôi đều đã chứng kiến huyền năng phi thường của Đại Pháp và kỳ tích mà Đại Pháp mang đến cho tôi.
Ngay sau đó, tôi bắt đầu luyện công. Khi tôi nghe những lời chỉ dẫn của Sư phụ để thực hiện các động tác, tôi cảm thấy có ai đó đứng sau tôi, hỗ trợ tôi. Tôi cảm nhận một cách rõ ràng Pháp Luân đang xoay khắp mọi nơi trong thân thể của tôi.
Trong tâm tôi tràn ngập lòng biết ơn: “Cuối cùng, tôi đã đắc được chính Pháp tu luyện cao tầng – Pháp Luân Đại Pháp!” Nước mắt lăn dài trên mặt tôi.
Cuộc sống của tôi giờ đây là bước đi trên con đường tu luyện và mọi suy nghĩ của tôi tuân theo những bài giảng của Sư phụ về Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi chiểu theo nguyên lý ấy để chỉ dẫn mình trở thành một người tốt, một người tốt hơn nữa.
Hàng ngày, tôi học Pháp và luyện năm bài công pháp. Sức khỏe, tâm tính và tư tưởng của tôi đều được đề cao.
Mỗi khi học Pháp hay luyện công, mắt tôi lại tràn đầy những giọt nước mắt biết ơn.
Tôi không phải dùng đến bất kỳ loại thuốc nào hay tiêm trong suốt 18 năm qua. Trạng thái thân thể của tôi luôn tốt hơn những người ít tuổi hơn tôi rất nhiều.
Giữ trọn thệ ước cứu chúng sinh
Kể từ khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ, phát động cuộc bức hại tàn ác đối với Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bị bắt và giam giữ ba lần.
Lần đầu tiên, tôi bị bắt và giam giữ trong hơn 20 ngày vì bị bắt gặp đang đọc sách của Đại Pháp trên một chuyến tàu.
Lần thứ hai, tôi đang ở nhà thì cảnh sát đột nhập vào, lôi tôi ra xe của họ rồi đưa tôi tới một trại tạm giam. Tôi tuyệt thực trong chín ngày để đấu tranh cho sự vô tội của mình. Da của tôi trở nên đen sạm và môi của tôi bị khô một cách nghiêm trọng, cả người tôi chỉ còn da bọc xương. Sức khỏe của tôi xuống dốc nhanh chóng.
Tôi thầm nói với Sư phụ: “Con muốn về nhà. Con phải ra khỏi đây để đi cứu người. Con phải ra ngoài để chứng thực Đại Pháp.”
Vào ngày thứ chín, cảnh sát cho rằng tôi sắp chết, nên đã triệu tập em trai tôi đến để đưa tôi về nhà.
Sức khỏe của tôi hồi phục sau ba ngày học Pháp và luyện công liên tục.
Lần thứ ba bị bắt là khi tôi đang học Pháp với một số học viên khác thì cảnh sát đột nhập vào nhà và bắt giữ chúng tôi. Chúng tôi bị giam giữ trong 15 ngày. Tôi vô cùng đau khổ và hối hận vì ảnh Sư phụ, các sách Đại Pháp và những tài liệu Đại Pháp đều bị tịch thu.
Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi đã quá chú tâm vào làm các việc và chứng thực bản thân mình, quá coi trọng đến số lượng người mà tôi đã giúp họ thoái ĐCSTQ. Tôi cũng không tinh tấn trong việc hướng nội để tìm ra chấp trước mạnh mẽ vào việc hiển thị bản thân, hoan hỷ và tranh đấu của mình.
Trong những thời khắc then chốt, niệm đầu của tôi không đặt ở Sư phụ hay Đại Pháp, mà là chiến đấu với cựu thế lực và tà ác. Nếu tôi đặt bản thân mình vào trong Pháp và buông bỏ “tự ngã”, kết quả cuối cùng của việc cứu người có thể sẽ tốt hơn.
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 18 năm. Tôi đã kiên trì học Pháp, luyện công và ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp và cuộc bức bại, tôi đặt việc cứu độ chúng sinh là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của mình.
Tôi thường một mình đi tới những xóm làng khác nhau để phân phát tài liệu Đại Pháp và nói cho mọi người biết về cuộc bức hại.
Dưới sự khích lệ của Sư phụ, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Nhiều lần, mọi người chào hỏi tôi bằng cách nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ngay khi tôi xuất hiện, mọi người chạy lại để xem tôi mang tài liệu mới gì đến và hỏi xin một số.
Một lần, tôi đưa một đĩa CD cho một người đàn ông. Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi và hỏi: “Chị có biết tôi làm nghề gì không? Tôi là một cảnh sát.” Tôi chân thành nói với anh ấy: “Tôi muốn cứu tất cả mọi người trong lực lượng cảnh sát.”
Anh ấy buông tay tôi ra và bỏ đi.
Tôi tiếp tục phân phát hết các đĩa CD trước khi về nhà. Trong tâm tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ tôi khỏi nguy hiểm.
Tôi đã bước đi trên con đường tu luyện. Tôi là sứ giả của Thần. Chính niệm của tôi, mọi lời tôi nói và nụ cười từ bi của tôi sẽ chính lại tất cả những sinh mệnh tà ác đang cố gắng cản trở những nỗ lực cứu nhiều người hơn nữa của tôi.
Sư phụ đã cứu tôi qua rất nhiều khổ nạn
Tám năm trước, vai bên phải của tôi đột nhiên cảm thấy như thể có vật gì nặng đang đè lên đó. Khi cơn đau lên đến đỉnh điểm, cảm giác ấy lan ra khắp cả cánh tay tôi.
Tôi không nhận ra rằng cựu thế lực ở một trường không gian khác đang cố gắng bức hại tôi. Tâm tôi không còn chút lý tính nào, nhưng tôi tiếp tục học Pháp và luyện công hàng ngày mặc dù vô cùng đau đớn.
Một đêm, trong giấc ngủ, tôi thấy những ngón tay trái của mình tràn đầy năng lượng. Tôi quàng tay qua nắm chặt lấy vai phải của tôi và ấn xuống thật mạnh. Điều này xảy ra trong ba đêm.
Đến ngày thứ tư, vết thương ở vai của tôi hoàn toàn biến mất.
Mùa xuân năm 2016, tôi đang trên đường đi tới một ngôi làng để phân phát tài liệu Đại Pháp. Khi tôi đi qua một chiếc cầu, một chiếc xe ôtô ở đằng sau đâm vào tôi từ phía bên trái. Lực va đập đã làm vỡ đèn pha của xe, còn thì chiếc xe thì vẫn tiếp tục tiến lên.
Chỉ có vai bên trái của tôi cảm thấy bị va đập, nhưng tôi không có vấn đề gì. Tôi nghĩ: “Không gì có thể ngăn cản mình thực hiện sứ mệnh.” Do đó tôi đi tới ngôi làng và phân phát tài liệu cho từng gia đình trước khi về nhà.
Chỉ có vai trái của tôi là bị tím bầm và sưng trong một vài ngày.
Một lần khác, tôi bị đau ở cả hai đầu gối mà không hiểu lý do tại sao. Khi tôi xoa bóp chỗ đó, cơn đau dấy lên ở chỗ khác. Khi tôi xoa bóp ở chỗ khác, cơn đau có thể dấy lên ở một chỗ nào đó. Cơn đau thậm chí còn khiến tôi không ngủ được vào buổi tối.
Một lần, tôi đi ra ngoài gọi điện cho một số người để nói về Pháp Luân Đại Pháp, và phải lê chân từng bước từng bước vô cùng đau đớn. Tôi gọi điện trong hai giờ và giúp tám người thoái ĐCSTQ.
Khi bắt đầu đi về nhà, tôi đứng lên và cả hai đầu gối của tôi đã không còn đau đớn nữa.
Tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu trên con đường tu luyện của mình. Tôi nhận ra rằng mọi việc tôi làm đều là do Sư phụ làm giúp, nhưng Sư phụ lại cho tôi vinh dự và uy đức.
Tôi hy vọng sẽ tiếp tục tinh tấn trên con đường cho đến bước cuối cùng để hoàn thành thệ ước lịch sử của mình.
Trên đây là một số kinh nghiệm tu luyện của tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/16/330054.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/3/157660.html
Đăng ngày 26-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.