Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-5-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 64 tuổi và tôi đã được trải nghiệm nhiều điều siêu thường trong quá trình chân tu của mình.

Cũng như bao người khác, tôi bị đưa đến một vùng nông thôn trong thời Cách mạng văn hóa. Ở đó, tôi bị mắc bệnh động kinh, và không lâu sau tôi đã quyết định kết hôn với một người nông dân địa phương.

Bệnh tật của tôi không ngăn trở được quyết tâm của tôi để hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn. Vì vậy gia đình chúng tôi đã làm việc chăm chỉ, sống thanh đạm, cho hai con chúng tôi học xong đại học, và mua một ngôi nhà ở thành phố cho các cháu vào năm 1997.

Sức khỏe trở nên xấu đi

Tôi bắt đầu bị đau khớp gối vào năm 2002. Để giảm đau, tôi đã uống thuốc giảm đau liều cao. Tuy vậy bệnh của tôi ngày càng nặng, tôi đã phải uống thuốc liều cao hơn với khoảng thời gian dày hơn. Đến cuối năm 2002, các khớp tay và chân của tôi bị biến dạng đến mức mà ngay cả cử động nhẹ nhàng nhất cũng làm tôi vô cùng đau đớn.

Cơn đau đã vượt quá sức chịu đựng của tôi cho tới ngày 15 tháng 4 năm 2003, tôi đã nhờ chồng tôi đưa tôi đến bệnh viện. Tình trạng của tôi rất nghiêm trọng, vì vậy bệnh viện xã đã chuyển tôi tới bệnh viện huyện, sau đó chuyển tôi tới bệnh viện tỉnh. Ở đó, tôi bị chẩn đoán viêm khớp dạng thấp, tiểu đường, cao huyết áp, nhược cơ kinh niên, bệnh phổi kẽ nặng, bướu cổ, và một loạt các biến chứng khác nữa. Bệnh viện đã khuyên con trai tôi đưa tôi về nhà để chờ chết. Mặc dù vậy, con trai tôi cứ nhất định để tôi ở lại bệnh viện để điều trị.

Vì vậy tôi đã được điều trị, nhưng tình trạng của tôi tiếp tục xấu đi. Tôi biết rằng gia đình tôi sẽ sớm tiêu hết tiền tiết kiệm của họ vì tôi nên tôi đã tìm cách tự tử. Tôi lên kế hoạch nhảy ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh, nhưng tôi không thể với tới bậu cửa sổ.

Vì tôi ở trong nhà vệ sinh quá lâu, con trai tôi đã đạp đổ cửa và chứng kiến ý định tự tử bị bại lộ của tôi. Cháu đặt tôi ngồi vào xe lăn và đẩy tôi đến khu vực vắng vẻ của bệnh viện và cháu đã van xin tôi ở lại vì cháu. Đổi lại, tôi nói với cháu rằng phải để tôi về nhà.

Cháu quỳ xuống, cháu cầu xin tôi. “Mẹ ơi, hãy sống vì con đi,” cháu van xin tha thiết, “dù chỉ một thời gian ngắn thôi.” Tôi đáp: “Nếu con muốn mẹ dừng ý định tự tử, hãy đưa mẹ về nhà ngay. Mẹ không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.”

Con trai tôi đành lòng và ngậm ngùi đưa tôi về nhà.

Lúc đó tôi gầy rộc hẳn đi đến mức chỉ còn da bọc xương. Các khớp xương của tôi cũng trở nên biến dạng nghiêm trọng. Tại thời điểm đó, tôi đã hoàn toàn từ bỏ mọi hy vọng sẽ khỏi bệnh.

Quyết định tu luyện Đại Pháp

Khi tôi ở tình trạng ốm yếu nhất, một người bạn đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và nói với tôi rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được tôi. Tôi nghi ngờ nhưng vẫn lướt nhanh qua các nội dung của cuốn sách.

Tình hình dường như rất rối ren: Ngay cả bệnh viện tốt nhất trong thành phố còn từ bỏ mọi hy vọng có thể chữa trị được cho tôi, thì tại sao bạn tôi lại cho rằng cuốn sách này lại có khả năng làm nên điều kỳ diệu như vậy?

Nhưng vài ngày sau đó, tôi đã quyết định đọc sách. Dù không thể chữa trị, bất kể cách gì làm giảm sự đau đớn cho tôi thì tôi đều đón nhận. Thú vị là, đêm hôm đó sau khi đọc sách xong, tôi đã có thể đi ngủ mà không cần sự giúp đỡ.

Sự cải thiện nho nhỏ này đã khích lệ tôi và tôi bắt đầu đọc sách nghiêm chỉnh. Dần dần, tôi đã có thể tự đứng lên và nằm xuống. Đến phần cuối của cuốn sách, tôi ném hết thuốc đi và quyết định tu luyện Đại Pháp.

Tôi đọc sách chăm chỉ và tình trạng của tôi dần dần được cải thiện cho đến khi tôi có thể đi quanh sân và làm các công việc nhà. Cuối cùng, chồng tôi đã có thể trở lại với công việc đồng áng của chúng tôi.

Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi bờ vực của cái chết và đem đến cho tôi cơ hội thứ hai này, củng cố quyết tâm tu luyện Đại Pháp của tôi trong phần đời còn lại của mình.

Từ đó trở đi, tôi sống chiểu theo các Pháp lý mà tôi đã học được nhờ đọc Chuyển Pháp Luân. Dù cho tôi cảm thấy khó chịu đến mấy, tôi vẫn nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mình không những có khả năng để hoàn thành những công việc này, mà mình còn phải có khả năng để thực hiện mọi việc ở một tiêu chuẩn cao hơn nữa.”

Người dân cùng làng rất ấn tượng bởi đạo đức nghề nghiệp cùng sự hồi phục nhanh chóng của tôi, họ đã hỏi xem bí quyết chữa khỏi bệnh kỳ diệu của tôi là gì. Tôi đã chia sẻ với họ: “Tôi khỏi bệnh là nhờ Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh vào tháng 9 năm 2003.

Những người hoài nghi trong làng cuối cùng cũng đã thừa nhận rằng sự khỏi bệnh kỳ diệu của tôi là có thật, và ngay sau đó, 12 người cùng làng cũng muốn tu luyện Đại Pháp. Chứng kiến sự khỏi bệnh kỳ diệu của tôi, chồng tôi đương nhiên trở thành một trong số những người đầu tiên đắc Pháp.

Khích lệ trong [quá trình] tiêu trừ nghiệp lực

Cuộc sống không bao giờ thuận buồm xuôi gió, và con đường của một học viên thậm chí là rất chông gai. Vào cuối vụ thu, Sư phụ bắt đầu thanh lý nghiệp bệnh ra khỏi thân thể cho tôi.

Ví như, tất cả các chi của tôi sưng phồng lên và tôi vô cùng đau đớn. Tôi học được từ các bài giảng rằng Sư phụ đang gỡ bỏ tận gốc bệnh tật cho tôi, và đây là một khảo nghiệm mà tôi phải vượt qua.

Tôi nhìn vào bức ảnh của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân và hợp thập. “Thưa Sư phụ, con biết Ngài đang giúp con tiêu trừ nghiệp bệnh,” tôi nói. “Sư phụ cứ tiếp tục đi ạ; Con có thể chịu được sự khó chịu.” Tôi nhìn thấy rõ ràng cái chớp mắt đáp lại của Sư phụ.

Xung quanh các khớp của tôi sưng lên, chẳng bao lâu tay và chân bắt đầu trở nên xấu đi, biến da của tôi thành màu đỏ, sau đó màu tím. Các mụn mủ màu vàng cũng mọc rất dày trên da tôi. Cử động bất cứ khớp nào đều khiến tôi rất đau đớn, tuy nhiên tôi tiếp tục chăm chỉ học Pháp, luyện công, và phát các tài liệu Đại Pháp giảng chân tướng.

Một lần trong khi đang phát các tài liệu trong thời gian này, tôi vô tình dẫm phải một hòn đá và bị vỡ một cái nhọt lớn trên chân. Dù tôi đã gắng hết sức để chịu đựng cơn đau đang hành hạ, nhưng nước mắt tôi cứ trào ra. Tuy nhiên, tôi vẫn âm thầm gắng chịu.

Sau đó tôi nhìn thấy một bông hoa sen lớn màu vàng sắc nét lấp lánh màu hồng lơ lửng trên bầu trời. Cảnh tượng rất thuần khiết và tươi sáng đến mức tôi không thể cầm được nước mắt, xúc động bởi sự khích lệ của Sư phụ và sự bảo hộ của Ngài triển hiện ngay bên cạnh tôi.

Tôi kiên định tin rằng tôi sẽ có khả năng để vượt qua khổ nạn này. Cuối cùng, các mụn mủ đã vỡ ra, máu mủ chảy ra như thể tôi bắt đầu trên con đường khỏi bệnh. Với sự hồi phục sau 33 ngày, tôi biết rằng tôi đã vượt qua khảo nghiệm lớn đầu tiên của mình với tư cách là một người tu luyện.

Thanh trừ nghiệp lực tăng cường tín tâm vào Sư phụ

Khổ nạn tiếp theo bắt đầu vào tháng 6 năm 2004, khi tôi mắc bệnh khó thở cùng với thắt ngực dữ dội. Biết rằng Sư phụ đang an bài để tiêu trừ nghiệp bệnh lần thứ hai, tôi đã nghiến chặt răng và cố gắng tiếp tục các công việc nhà hàng ngày của tôi, mặc dù tôi buộc phải dừng ngay khi tình trạng của tôi trở nên xấu đi. Mặc dù vậy, tôi vẫn kiên định để đột phá khỏi khổ nạn này.

Con trai tôi trở về nhà và bị sốc với tình trạng của tôi, và cháu muốn tôi đến bệnh viện.

“Con biết bệnh của mẹ nghiêm trọng thế nào khi mẹ mới từ viện trở về nhà rồi mà,” tôi nói. “Nếu không có Sư phụ, mẹ đã mất mạng của mình rồi. Vì vậy mạng sống của mẹ thuộc về Sư phụ. Nếu Sư phụ không muốn mẹ lưu lại thế gian này, thì mẹ sẽ rời đi không chút nuối tiếc. Nếu Sư phụ muốn mẹ được sống, mẹ sẽ không chết.”

Do không thể làm được việc nhà dù chỉ là một việc đơn giản nhất, tôi đã xem video và nghe các bài giảng thu âm của Sư phụ. Lần này phải mất đến 12 ngày tôi mới hồi phục.

Hai lần chứng kiến huyền năng của Đại Pháp, con trai tôi đã bị thuyết phục và hạn chế việc can nhiễu khi tôi bị triệu chứng nghiệp bệnh lần thứ ba.

Hai lần khảo nghiệm đầu tiên là để chuẩn bị cho việc tôi tiêu trừ nghiệp bệnh lần thứ ba trong phổi của tôi và cũng là khảo nghiệm cuối cùng về bệnh tật.

Trải nghiệm từ hai lần gặp phải khảo nghiệm trước đó chỉ để tăng cường thêm tín tâm của tôi rằng Sư phụ luôn luôn ở bên cạnh tôi, tôi không có gì phải lo sợ! Sau khi chịu đựng khoảng 16 ngày và với sự trợ giúp của Sư phụ, tôi đã làm được một kỳ tích khác.

Sau khi tôi hồi phục, thân thể tôi bắt đầu cải thiện rất nhanh cho đến khi tôi được hồi phục sức khỏe hoàn toàn. Đã 12 năm kể từ khi tôi vượt qua nghiệp bệnh lần cuối cùng của tôi.

Tôi biết ơn Sư phụ và Đại Pháp đã cứu tôi thoát chết và mang lại cho tôi luồng sinh khí mới. Vì vậy, tôi quyết tâm tinh tấn tu luyện.

Chúc Sư phụ tôn kính sinh nhật vui vẻ!


Bản tiếng hán https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/12/327540.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/17/157041.html

Đăng ngày 26-6-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share