Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-6-2016] Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, tôi có một anh trai và bốn em trai, do vậy tôi là người con gái duy nhất trong nhà. Ngay khi được sinh ra không lâu, mẹ tôi lại mang thai lần nữa và tôi đã không có sữa để ăn. Người lớn ăn thứ gì thì tôi phải ăn thứ đó khiến dạ dày của tôi không thể tiêu hóa nổi thức ăn, cuối cùng tôi đã bị suy dinh dưỡng, bị đau dạ dày, và mãi tới tận năm tuổi tôi mới biết đi.

Cho tới khi lập gia đình, chứng bệnh đau dạ dày vẫn đeo đuổi hành hạ tôi, sau này tôi còn bị chẩn đoán bị viêm túi mật. Tôi đã phải tốn rất nhiều tiền thuốc men để chữa trị bệnh tật, nhưng tôi vẫn phải nhập viện vài lần mỗi năm.

Sau đó tôi lại mắc bệnh phụ khoa. Cuối cùng, khi tôi tới khám bác sĩ, bà ấy đã giận giữ nói: “Tại sao đến bây giờ cô mới tới khám vậy? Cô không biết là bệnh tình của cô đã rất nghiêm trọng rồi sao? Chúng tôi không thể chữa được bệnh của cô nữa, cô nên tới khám ở trung tâm y tế.”

Tôi đã khóc nức nở trên đường về nhà. Thực sự là tôi không có đủ tiền để đi khám bệnh – tôi đã phải tiết kiệm rất lâu mới đủ tiền để tới khám bệnh chỗ bà ấy. Bây giờ, tình hình sức khỏe của tôi đã trở nên nghiêm trọng và thậm chí chúng tôi có thể sẽ phải mất nhiều tiền hơn để điều trị! Ba đứa con của tôi đều đang còn đi học, để nuôi chúng ăn học đã khó khăn lắm rồi.

Một người hàng xóm tới thăm tôi và bày tỏ sự quan tâm, bà nói: “Chị nhìn xanh xao và mệt mỏi quá. Nếu chị tập luyện với tôi, có thể chị sẽ khá hơn.” Tôi không trả lời bà và thầm nghĩ: “Bệnh tật đầy người như tôi mà có thể khỏe lại chỉ bằng cách luyện tập với bà thôi sao? Thật hão huyền.”

Vài ngày sau, bà ấy lại ghé qua nhà tôi và nói: “Nhiều người cũng có các vấn đề về sức khỏe trước khi họ luyện công. Một thời gian sau khi họ bắt đầu tu luyện, họ đều trở nên khỏe mạnh cả. Tôi có một cuốn sách tặng chị đây.”

Đó là cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc vài trang rồi dừng lại vì trong tâm tôi vẫn còn đầy nghi hoặc. Vài ngày sau, tôi tới nhà bà để trả lại cuốn sách. Khi tới nhà bà, tôi thấy trong nhà có vài người đang luyện công, sau đó họ ngồi lại cùng nhau và bắt đầu đọc sách. Nhìn cách họ đọc sách một cách cẩn thận và tập trung, tôi đã quyết định nán lại ngồi đọc sách cùng họ, và sau đó tham gia vào nhóm luyện công.

Sau nhiều ngày kiên trì đọc sách, tôi đã dần dần minh bạch được cuốn sách này thực sự là gì. Đó là cuốn sách hướng dẫn mọi người tu luyện bản thân. Tôi bắt đầu yêu cầu bản thân hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày, bất cứ việc gì tôi làm, mỗi ý mỗi niệm tôi đều dùng Đại Pháp để đo lường bản thân.

Đến nay, tôi đã tu luyện được 19 năm và mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất.

Không chỉ có vậy, cả tâm lẫn thân của tôi đều đã được tịnh hóa thông qua tu luyện. Tôi từng là một người ích kỷ trong quá khứ. Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ được rằng, để có được một thân thể khỏe mạnh, đầu tiên người ta phải sửa đổi tâm tính của mình để trở thành một người tốt. Là một học viên Pháp Luân Công, chúng ta đều đã trải nghiệm được những biến đổi to lớn cả vể thể chất lẫn tinh thần. Chúng ta đều đã tìm được ý nghĩa thực sự của kiếp nhân sinh và vô cùng cảm tạ Sư phụ đã cho chúng ta cơ hội để được tu luyện bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/7/329743.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/21/157498.html

Đăng ngày 11-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share