Bài viết của một học viên Pháp Luân Công từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-4-2016] Năm 2014, tôi bị ốm nặng và bác sĩ giỏi nhất trong thị trấn đã nói với tôi rằng tôi chỉ có còn sống được một vài ngày nữa. Tuy nhiên, Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi lành bệnh trong vòng chưa đến 10 ngày.

Tôi và chồng tôi đều là những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã bị giam cầm vì đức tin của mình và bị mất việc. Sau khi được thả, chúng tôi mở một doanh nghiệp gia đình.

Tôi bận rộn với công việc kinh doanh và hiếm có thời gian để học Pháp và luyện công. Tôi kiệt sức và bắt đầu bất bình và than phiền về gia đình mình.

Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy trong khi bị sốt và ho. Tôi đã ho ra máu một vài lần, và những triệu chứng này kéo dài một tháng.

Mẹ tôi giục tôi đi khám bác sĩ, nhưng tôi bảo bà rằng không bệnh viện nào có thể giúp gì được cho tôi. Tôi biết rằng điều duy nhất có thể giúp tôi được là tôi phải trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp tinh tấn hơn. Tôi nhìn lại bản thân và thấy mình thật ích kỷ khi cứ luôn than phiền về gia đình mình và hay nổi nóng.

Vài học viên đã đưa tôi tới nhà của một học viên khác và để tôi ở lại đó một thời gian. Tôi tham gia nhóm học Pháp, học cách buông bỏ sự vị tư của mình và hàng ngày chúng tôi đều cùng nhau học Pháp và luyện công. 10 ngày sau, tình trạng của tôi đã được cải thiện đáng kể, và con trai tôi đã đến đón tôi về nhà.

Ở nhà, bạn bè và người thân của tôi thúc giục tôi đi khám bác sĩ và tôi đã đi. Bác sĩ bảo tôi rằng bệnh của tôi đã nặng hơn. Sau đó, tôi buộc phải nằm viện.

Tôi thậm chí đã không thể đi lại được, mặc dù tôi khỏe trước khi tới bệnh viện. Đột nhiên, tôi không thể cử động được chân tay hay ăn uống. Chồng tôi đã thuê một hộ lý để giúp tôi và cho tôi ăn. Chụp X-quang cho thấy phổi của tôi đang hỏng và hy vọng duy nhất của tôi là cấy ghép. Tôi cũng được chẩn đoán bị tràn dịch não, có thể dẫn đến tử vong.

Tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp trong bệnh viện. Tôi liên tục tự nhủ rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và bệnh tật chỉ là giả tướng, không có thật. Tôi nhất quyết không chịu khuất phục bệnh tật.

Tôi nằm viện được khoảng 10 ngày. Bác sĩ bảo với em và chú tôi rằng tôi không còn sống được nhiều ngày nữa, dù có được điều trị y tế hay không.

Cuối cùng, tôi nói với bác sĩ rằng tôi muốn về nhà vì tôi muốn luyện công ở nhà. Thấy tôi rất quyết tâm, gia đình đành đưa tôi về nhà.

Mặc dù không thể đứng được nhưng hàng ngày tôi vẫn luyện công và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Ba ngày sau, tôi có thể đứng dậy được. 10 ngày sau, tôi có thể đi xuống cầu thang. Hai tuần sau, tôi đã có thể đi thăm một học viên khác và bà rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới.

Người thân, bạn bè và hàng xóm của tôi đều rất ngạc nhiên. Họ thấy thật khó để tôi có thể hồi phục nhanh như vậy mà không được điều trị y tế.

Họ bắt đầu thấy những hiệu quả tích cực mà Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho mọi người và thậm chí đã bày tỏ mong muốn được luyện công. Một số người bắt đầu nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Hai vợ chồng tôi đã tu luyện Đại Pháp được 18 năm. Chúng tôi muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và việc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp là sai.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/25/325408.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/10/156664.html

Đăng ngày 1-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai đế sát hơn với nguyên bản.

Share