Bài viết của Thanh Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[Minh Huệ 10-6-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi, do cách sống nội tâm của mình, tôi chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với ai về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, mọi người cần biết về Đại Pháp và về cuộc bức hại do Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động, vốn trái ngược với những gì chính phủ tuyên truyền. Các đồng tu đã dẫn tôi theo những lúc họ nói về môn tu luyện, và tôi đã đứng bên cạnh phát chính niệm.
Tôi biết mình có tâm sợ hãi và cần phải vượt qua nó.
Bước đột phá đầu tiên
Ở ký túc xá trường đại học, tôi sống chung phòng với một cô bạn vốn có quan hệ tốt với tôi. Tôi phát chính niệm để thanh lý những tuyên truyền của ĐCSTQ và các nhân tố xấu đối với cô ấy. Tôi nói với cô ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, về vụ tự thiêu dàn dựng ở Thiên An Môn và việc ĐSCTQ đã thu hoạch nội tạng sống các học viên Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Cô ấy rất sốc và đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tôi thường đến ăn sáng ở một nhà hàng nọ. Mỗi khi gặp tôi, ông chủ nhà hàng đều mỉm cười chào tôi. Tôi nghĩ ắt hẳn ông ấy có duyên với Đại Pháp. Tôi đề nghị ông thoái ĐCSTQ. Ông kể với tôi rằng người hàng xóm đã cho ông mượn một quyển sách Chuyển Pháp Luân và vợ của ông cũng là một học viên.
Tôi thực sự xúc động khi nghe ông nói và cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Tôi muốn khóc và nhận ra rằng, nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp chính là điều tôi mong muốn thực hiện.
Sư Phụ giảng:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm”. (Giảng Pháp tại Pháp Hội New York 2015)
Trở nên tự lập
Tôi đã từng lúc nào cũng ở cùng mẹ mình. Mỗi khi đi đâu ra ngoài, tôi luôn muốn mẹ đi cùng. Các học viên khác nói với tôi đó là một chấp trước nhưng tôi không nhận đó là nhân tâm chấp vào tình của tôi.
Bây giờ thì tôi sống xa gia đình. Tôi nhận ra rằng mỗi cá nhân là độc lập và không nên dựa dẫm vào người khác. Học Pháp nhiều hơn giúp tôi loại bỏ dần tâm chấp vào tình và phụ thuộc vào bố mẹ.
Không phung phí thời gian vào Chat và trò chơi điện tử
Nhiều thanh niên luôn mang điện thoại theo bên mình để có thể chơi trò chơi điện tử bất cứ lúc nào. Tôi biết rằng đệ tử Đại Pháp mà làm vậy là không tốt.
Ký túc xá tôi ở có Wi-fi miễn phí. Đôi lúc, thay vì học Pháp, tôi lại chơi trò chơi điện tử trên điện thoại di động. Khi tôi chơi trên điện thoại di động, tôi thấy thời gian dường như rất ngắn, nhưng thực ra đã 2 hay 3 giờ trôi qua.
Tôi thường chat với rất nhiều nhóm trên mạng Internet và trong nhóm có rất nhiều người lạ. Tôi đã rút ra được một bài học quan trọng về khoảng thời gian phí hoài đó.
Do cách sống nội tâm của mình mà tôi rất thận trọng với những người nam chung quanh và thậm chí còn cố gắng tránh xa họ. Vì thế, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại được cho rất ít người do thiếu chính niệm. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải tinh tấn hơn khi giảng chân tướng cho mọi người bất kể giới tính của họ.
Nhiều đồng nghiệp của tôi là nam, và họ thích đùa giỡn với tôi. Tôi tự nhủ rằng tâm tôi phải chính, và tôi không nên bị động tâm bởi bất cứ hành vi ngớ ngẩn nào. Tôi là một người tu luyện và tôi phải bước đi trên con đường của chính mình.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/16/青年大法弟子-走出自己的修炼路-326810.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/10/157352.html
Đăng ngày 27-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.